Hắn vừa rời đi không lâu thì mấy thân ảnh từ không trung chậm rãi hạ xuống.
"Mạc Bình, sao ngươi lại bị thương vậy?", người lên tiếng khẽ nhíu mày, nhìn mấy người lăn lộn dưới đất, trầm giọng hỏi.
"Lưu đà chủ, chúng ta bị kẻ khác cướp mất một quả Địa Nguyên, kẻ đó không hề có chút lý lẽ nào, không những không đền Địa Nguyên quả mà còn đánh thương toàn bộ chúng ta..."
Người đàn ông trung niên được gọi là Lưu đà chủ chính là người phụ trách của phân đà nơi đây, tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu.
Ông ta thấy ánh mắt mập mờ của Mạc Bình rõ ràng còn đang giấu diếm gì đó, nhưng cũng chẳng bận tâm.
"Dám gây rối với Kim Diễm Tông ra, người này thật không biết sống chết, thông báo cho võ giả trên dưới phân đà Kim Diễm Tông, dốc toàn lực truy bắt kẻ này!"
"Tuân mệnh!"
Có người lập tức nhận lệnh rồi rời đi giao phó mệnh lệnh của đà chủ.
"Hắn chạy về hướng nào?"
Mạc Bình vội nói: "Lưu đà chủ, ta đưa ngài đi".
Vết thương trên người Huyết Long Mã đã hồi phục được hơn nửa, lúc phi nước đại nhanh như tia chớp, tốc độ như sấm sét.
Lâm Nhất ngồi trên lưng nó cảm ứng được hai đạo thân ảnh đuổi theo phía sau, lơ đễnh nói: "Tách ra đi!"
Sưu!
Lâm Nhất lăng không nhảy lên, hạ xuống trên một thân cây. Không phải mang vác, tốc độ của Huyết Long Mã càng nhanh hơn hẳn, dựa vào sự truy đuổi của hai người đó thì không thể đuổi kịp nó.
Không lâu sau, Lưu đà chủ và Mạc Bình bị Huyết Long Mã đánh lạc hướng, lòng vòng trong rừng đến mấy lượt.
Lâm Nhất một mình đi về phía núi Thiên Hỏa, sau hai canh giờ, một cỗ khí tức nóng rực cuồn cuồn ập tới.
Lâm Nhất ra khỏi khu rừng rậm khẽ kinh ngạc.
Chỉ thấy trước mắt tầm nhìn đột nhiên rộng rãi bao la, phóng mắt nhìn không sót thứ gì, mặt đất đỏ rực một vùng, không một ngọn cỏ nào có thể sinh sống, khói đặc bốc lên nhấp nhô.
Những nơi có vết nứt còn có thể nhìn thấy được dòng nham thạch nóng chảy đang chuyển động.
Ngẩng đầu lên nhìn, một ngọn núi đỏ rực cách đó mấy ngàn mét đứng sừng sững cao vút, tản phát ra nhiệt độ cao đến khủng bố.
Lâm Nhất lạc giọng nói: "Núi Thiên Hỏa!"
Khẽ nhíu mày, âm thầm nghi ngờ đúng là đã có chút đánh giá thấp sự đáng sợ của núi Thiên Hỏa rồi.
Đát đát đát.
Đang quan sát thì con Huyết Long Mã đã cắt đuôi được đám truy binh xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Nhất giãn hai hàng lông mày ra, cười nói: "Ngươi đó, sau này đừng cướp đồ của người khác nữa, không phải lần nào cũng có thể giúp ngươi được đâu".
Huyết Long Mã vội vàng không ngừng lắc lư cái đầu, kêu lên ư ử, một người một ngựa khó khăn giao lưu đến cả nửa ngày.
Sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra bừng tỉnh, hóa ra không phải Huyết Long Mã cướp Địa Nguyên quả của bọn chúng. Là Huyết Long Mã khó khăn lắm mới giết chết được một con yêu thú, ăn được Địa Nguyên quả, đám người đó đột nhiên xông tới đánh lén nó.
"Bản lĩnh ăn miếng trả miếng cũng ghê gớm nhỉ".
Lâm Nhất thản nhiên nói, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước đã ra tay nặng hơn chút rồi.
Bây giờ nghĩ lại, đám người đó không phải ngay từ đầu đã gọi người của đà chủ tới giúp đỡ, rõ ràng cũng có vẻ có tật giật mình.
Nhưng chẳng nghĩa lý gì, có lý hay không thì đám người Kim Diễm Tông đó cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bá chủ quận Thanh Dương hành sự, nếu như biết nói lý lẽ thì mới là chuyện nực cười.
"Lên núi Thiên Hỏa này trước đã, ngưng tụ được Viêm Ma Chiến Thể mới là chuyện chính!"
Phạm vi năm mươi mét xung quanh núi Thiên Hỏa một mảng hoang vu, toàn bộ đều là địa hình đá ngầm và đỏ rực.
Nếu nhìn từ trên không trung xuống sẽ giống như một điểm đen giữa trung tâm núi rừng của dãy Thiên Trập, không cây cối nào sinh tồn nổi, nóng nực bức người.
Lâm Nhất lưng đeo hộp kiếm đi vào bên trong, đi chưa được mấy bước đã mồ hôi nhễ nhại.
Ngẩng đầu lên nhìn vẫn còn cách núi Thiên Hỏa một khoảng rất xa nữa.
Lau mồ hôi, Lâm Nhất tự lẩm bẩm: "Đúng là đã đánh giá thấp sự đáng sợ của đỉnh Thiên Hỏa rồi..."
Cũng may hắn đã ngưng tụ được Viêm Ma Chi Khu nên đối với hắn mà nói thì nhiệt độ này vẫn còn chịu đựng được.
Cho dù có không chống cự được nữa thì vào lúc then chốt vẫn còn Tử Viêm Thánh Hỏa trong hộp kiếm cổ.
Lửa có căn nguyên từ Băng Phượng âm lãnh vô cùng, ngay cả địa hỏa Viêm Mạch cũng không sợ, núi Thiên Hỏa có lẽ cũng không phải là vấn đề lớn lắm.
Nửa canh giờ sau.
Trong rừng núi rậm rạp xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là đà chủ phân đà Kim Diễm Tông và Mạc Bình.
Sắc mặt hai người kinh hãi, đồng thời lùi về sau vài bước, không dám dẵm lên vùng đất đỏ rực này.
"Con súc sinh đáng chết, lại dẫn chúng ta lòng vòng tới nơi xa thế này".
Mạc Bình nhìn bóng dáng đã đi xa của Lâm Nhất, gằn giọng chửi bới.
Lưu đà chủ bình tĩnh hỏi: "Ngươi chắc chắc hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên tam khiếu chứ?"
"Ta chắc chắn, nhưng linh nguyên của tên tiểu tử này cực kỳ nồng hậu, công pháp Tiên Thiên hắn tu luyện chắc sắp viên mãn rồi".
Nhớ lại thảm cảnh lúc giao thủ với Lâm Nhất, Mạc Bình cắn răng nói.
"Vậy thì không còn việc gì nữa rồi".
Lưu đà chủ cười khẩy nói: "Thực lực của Tiên Thiên tam khiếu lên ngọn núi Thiên Hỏa này chắc chắn ắt chết, cho dù là hai chúng ta, không tu luyện Kim Diễm Quyết của tông môn thì cũng không dám lên trên đó, huống chi một tên Tiên Thiên tam khiếu nhỏ bé như hắn".
Mạc Bình nghĩ đến truyền thuyết đáng sợ của núi Thiên Hỏa thì cười nham hiểm, nói: "Xem ra không cần chúng ta phải động thủ, tên tiểu tử này cũng ắt phải chết rồi".
"Được rồi. Chuyện này đến đây thôi, dốc toàn lực tìm kiếm Long Vân quả đi, đây là nhiệm vụ do đích thân Mai huynh đệ giao phó đấy, cả phân đà chúng ta đều đã đến đây, cũng không phải để chơi với ngươi đâu".
Lưu đà chủ xua tay, chuẩn bị rời đi.
"Nhưng xung quanh Long Vân quả chắc chắn có yêu thú canh giữ, dựa vào thực lực cỡ như ta thì e là...", Mạc Bình khẽ nhíu mày, nghĩ đến nhiệm vụ này lại đau đầu.
"Cứ tìm trước đã rồi tính, về phần yêu thú... Mai huynh đệ đến thì hắn ta ắt sẽ có cách. Nhưng đến lúc hắn ta đến mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy thì mới là tai họa giáng xuống".
Trong lòng hai người, Lâm Nhất đã là một người chết nên không còn nhắc đến hắn nữa.
Trước khi đi, Mạc Bình lạnh lùng quay lại nhìn một cái, nguyền rủa nói: "Tiểu súc sinh, tốt nhất nên tan chảy trong đó đi, đốt cháy đến cặn bã cũng không còn!"
Lên được núi Thiên Hỏa, áp lực mà thân thể Lâm Nhất phải chịu đựng đã cực kỳ lớn rồi.
Nhưng hắn vẫn chưa dùng Tử Viêm Thánh Hỏa hộ thân, muốn nhân cơ hội này để tiếp tục tôi luyện.
Quá trình lên núi chính là một hồi tu luyện.
Tiềm lực của Viêm Ma Chi Khu được hắn khai thác từng chút một, không ngừng thử thăm dò giới hạn của thân thể.
"Hài cốt?"