Bỗng nhiên, đáy mắt tiền bối Đường Du loé lên vẻ khác lạ, sau đó nói ra một câu chẳng đầu chẳng cuối.
Du Mộc thoáng ngây ra, ngay sau đó ngạc nhiên đáp: “Đường sư huynh, chẳng lẽ có suy nghĩ gì? Nhưng thằng nhóc này dù gì cũng đến từ Đế Quốc Đại Tần, nền tảng kém hơn nhiều so với những người khác”.
“Ta không nghĩ xa như thế, nhưng Lâm Nhất này quả thực đáng để chú ý đến hắn. Chẳng qua là, Du Mộc sư đệ có chút coi thường Lăng Tiêu Kiếm Các rồi, ha ha, Lăng Tiêu Kiếm Các này không có đơn giản như vậy đâu, năm đó khi nó còn ở thời điểm thịnh vượng nhất đủ để khiến cho chín đại bá chủ đều không dám khinh thường. Cho dù bây giờ đã lụn bại rồi thì cũng có hai kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách trấn thủ”.
Tiền bối Đường Du hờ hững cười nói.
“Không thể nào?”
Đáy mắt Du Mộc thoáng vẻ giật mình, một Tông môn của Đế Quốc hạng trung trong thành U Châu lại có được hai kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách.
Không phải hơi khoa trương sao, cho dù là thư viện Thiên Phủ thì kẻ cạnh cảnh giới Thiên Phách cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay mà thôi.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc thư viện coi trọng Linh văn hơn, những kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách của những thế lực bá chủ khác đều nhiều hơn một chút. Nhưng dù vậy, lầu Tàn Kiếm là nơi có nhiều kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách nhất thì cũng chẳng thể nhiều hơn đầu ngón tay của hai bàn tay.
Còn về Huyền Dương Điện, một trong chín đại bá chủ thì rõ là không thể so sánh được.
Huyền Dương Điện này mặc dù đang trên đà suy thoái, nhưng trong điện lại có những kẻ mạnh khủng bố vượt qua cả cảnh gưới Thiên Phách, chỉ dựa vào việc này thôi đã đủ để bọn họ dễ dàng đàn áp năm thế lực chuẩn bá chủ.
“Chẳng có gì là không thể cả, nếu như thực sự tính kỹ một chút thì lai lịch của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không hề kém hơn so với chín đại bá chủ”.
Tiền bối Đường Du trầm ngâm một thoáng, sau lại nói tiếp: “Mặc kệ ra sao, Lâm Nhất này quả thực đáng để quan tâm đến hắn, ông hãy âm thầm dặn dò bên dưới, dù gì… thư viện Thiên Phủ của ta cũng không thể thua được nữa, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào”.
Lời của lão giả dường như đề cập đến một việc xưa nào đó, vẻ mặt của tiền bối Đường Du cũng vì thế mà tối lại.
“Sư huynh đã nói như thế rồi, ta đương nhiên sẽ làm theo”.
“Chỉ cần chú ý một chút là được rồi, không cần phải cố ý quan tâm quá, ta chỉ là muốn xem tiềm năng của thằng nhóc này đến đâu mà thôi”.
“Hiểu rồi”.
Cùng lúc đó.
Lâm Nhất vẫn còn chưa biết mình bị người ta nhắm trúng, hắn cùng với Liễu Vân Yên đồng thời lên đến Linh Mộc Phong.
Nói là một ngọn núi, trên thực tế Linh Mộc Phong này cực kỳ rộng lớn, khoảng cách giữa nơi ở của đệ tử và Khách khanh cách nhau khá xa.
Xoạt!
Đúng vào lúc hai người lên đến đỉnh núi liền có vô số ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ.
Dù gì người có thể vào ở trong Linh Mộc Phong này không nhiều, bọn họ đã khá quen thuộc với khí tức của nhau, mỗi lần có người mới bước vào đều sẽ có người đến vây quanh xem.
“Liễu Vân Yên?”
“Nàng ta cũng đã trở thành đệ tử nòng cốt rồi à, tiến bộ nhanh thật, ta nhớ là tu vi của nàng ta còn chưa đạt đến cảnh giới Huyền Âm đại thành mà?”
“Tu vi mặc dù không cao, nhưng nàng ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, hơn nữa nghe nói đã là tam phẩm Huyền sư, trái lại cũng có tư cách để trở thành đệ tử nòng cốt”.
Trong rất nhiều ánh mắt, có một ánh mắt đặc biệt nóng bỏng nhìn về phía Liễu Vân Yên.
Thân là đệ nhất mỹ nữ của thư viện Thiên Phủ, ngày thường Liễu Vân Yên cũng chẳng ít gặp phải những ánh mắt kiểu này, chẳng qua sự nóng bỏng trong ánh mắt kia lại gần như mang vẻ điên cuồng.
Chủ nhân của ánh mắt đó là một thanh niên áo đen dung mạo khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ khá gầy, hai mắt gần như lõm xuống.
Lúc không cười thì mang đến cảm giác vô cùng âm u.
Khi ánh mắt của hắn ta chạm đến Lâm Nhất thì vẻ nóng bỏng kia ngay lập tức biến thành âm u lạnh lẽo, hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này là ai?”