Nhắc đến vụ tập kích ngày hôm đó, Văn Ngạn Bác đột nhiên có cảm giác ngực đau âm ỉ.
Lần đó, chẳng những bọn họ không giết được Lâm Nhất, mà trái lại còn bị tổn thất một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ. Bản thân ông ta cũng bị đánh một chưởng, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vậy mà tên vãn bối trước mắt lại dám nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, hơn nữa trong lời nói cũng không hề có một chút tôn trọng nào.
“Ta không có tư cách nói chuyện với ông à? Vậy chắc kiếm của ta… có thể chứ?”
Hân Tuyệt cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự kiên quyết, đồng thời, y cũng tiến lên một bước, thể hiện rõ thái độ quyết tuyệt, không hề e ngại khi phải đối mặt với Văn Ngạn Bác - vị trưởng lão có thâm niên của Hỗn Nguyên Môn.
Văn Ngạn Bác giật mình thảng thốt, hiển nhiên, ông ta không ngờ Hân Tuyệt lại sấn tới.
“Văn Ngạn Bác, ngươi cảm thấy Kiếm Các của ta dễ bắt nạt giống như Kim Huyền Tông à? Không đánh vào mặt ngươi thì cũng thôi đi, ngươi còn dám mặt dày đi gây chuyện? Có muốn ta kể ra những chuyện xấu xa của tông môn các ngươi không?”
Lạc Phong sầm mặt, bước lên trước, duỗi tay vỗ vỗ vai Hân Tuyệt, ý bảo y lui xuống.
Nhìn thấy tia khác thường trong mắt các trưởng lão xung quanh, khí thế trên người Văn Ngạn Bác thoáng chùng xuống, ông ta tự biết hiện tại không phải thời cơ để gây hấn với Kiếm Các.
“Ta chẳng muốn nói nhảm với ngươi. Ngươi cứ đợi đó mà xem, xem xem Lâm Nhất của các ngươi có mạng đi ra không”.
Còn chưa nói hết câu, ông ta đã vội vã dẫn theo các trưởng lão của Hỗn Nguyên Môn rời đi.
“Thú vị, hai tông môn này kết thù oán thật sâu nặng”.
“E là sớm muộn gì đôi bên cũng sẽ đánh một trận sinh tử trong hoang nguyên Tịch Diệt này”.
“Tuy nhiên, nhìn thái độ của Văn Ngạn Bác thì… hẳn là trước đó đã chịu thiệt không nhỏ”.
“Hề hề, hai tông này đánh càng hăng càng tốt”.
Khu vực quanh đó, trưởng lão của tất cả các tông môn đều đang lo lắng chờ đợi tin tức của đệ tử nhà mình. Đồng thời, bọn họ cũng hi vọng những nhân tài kiệt xuất trong đội ngũ có thể ở lại Mật cảnh Ma Liên đến thời khắc cuối cùng, cố hết sức leo lên tầng cao nhất của bảo điện, làm rạng danh tông môn.
Bỗng nhiên nhìn thấy Hỗn Nguyên Môn và Lăng Tiêu Kiếm Các tranh chấp, mọi người đều nở nụ cười ngầm hiểu.
Thù hận của hai tông môn lớn vô cùng sâu sắc, giờ lại đụng mặt nhau tại đây, không xung đột mới là lạ đấy.
Trong bảo điện, Lâm Nhất liên tiếp thông qua bốn vòng khảo nghiệm, tuy là lần nào cũng kinh hoảng nhưng không có quá nhiều nguy hiểm.
Rốt cuộc, đến tầng thứ năm thì hắn cũng gặp phải phiền toái.
“Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.
Bóng người ngồi khoanh chân trên hoa sen xanh không chỉ mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn bước ra khỏi hoa sen.