Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe vậy, Phong Vô Hận lộ vẻ kinh ngạc rồi trầm giọng nói: “Năm đó ông vốn không có ý định tha cho ta, nếu không phải ta may mắn phá giải được huyết chú thì ta đã không thể sống đến giờ”.  

 

“Vậy à?”  

 

Lôi Vân Tử phì cười, châm chọc: “Ngươi giải được thật sao?”

Dứt lời, huyết ấn giữa trán Lãnh bảo chủ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi huyết ấn đó hiện lên, trong mắt Lãnh bảo chủ toát ra vẻ kinh hoàng vô tận, run lẩy bẩy: “Không… không… không… A!”  

 

Nhưng dù có giãy giụa thế nào, huyết chú ấy vẫn chậm rãi hiện ra, chỉ chớp mắt ông ta đã đau đến mức ngã xuống đất, không ngừng la hét.  

 

Ông ta trông như phát điên, mất hết lý trí, năm ngón tay không ngừng cấu vào da thịt. Trong nháy mắt đã cấu đến mức máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không thể khống chế được mình.  

 

Giờ phút này, Lãnh bảo chủ một người vốn xảo quyệt đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên.  

 

Phong Vô Hận và Huyết Lang nhìn thấy sự giày vò thế này thì vô cùng sợ hãi, hai gò má không kìm được run rẩy.  

 

Soẹt!  

 

Ánh mắt của Lôi Vân Tử chuyển sang nhìn Phong Vô Hận. Trong lòng Phong Vô Hận lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cố gắng trấn an bản thân, rằng mình không giống như Lãnh lão quỷ, chưa từng tiếp xúc với Lôi Vân Tử.  

 

“Ha ha, quả nhiên ngươi đã tu luyện Linh Hoa Bảo Giám ta để lại trên thân kiếm Phong Lôi. Ngươi chưa từng nghĩ vì sao sư tôn của ngươi tính tình nóng nảy, hấp tấp như vậy mà lại có công pháp chỉ phụ nữ mới có sao? Không những là Linh Hoa Bảo Giám, mà cả bản đồ kho báu đó cũng là của ta để lại trên di thể của sư tôn ngươi. Sao, không tin à?”  

 

Lôi Vân Tử cười quái dị, ma thủ do huyết ảnh ngưng tụ lặng lẽ kết thành ấn.  

 

Trên gương mặt trơn nhẵn của Phong Vô Hận bỗng hiện lên một nếp nhăn, sau đó là hai ba bốn nếp nhăn… Gương mặt của ông ta không ngừng già đi, trông vô cùng đáng sợ.  

 

“A! Không, không, không… Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!”  

 

Phong Vô Hận lấy gương ra, nhìn gương mặt già nua trong gương, hoảng sợ đến mức tay run rẩy không ngừng, ông ta không tin nổi điều này, gần như phát điên.  

 

“Đan Trú Nhan, đúng, ta có đan Trú Nhan, ta không sợ!”  

 

Ông ta mau chóng lấy một nắm đan Trú Nhan ra nuốt vào, tình trạng lập tức tốt hơn một chút, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Không lâu sau, gương mặt trong gương vẫn tiếp tục già đi, chỉ chớp mắt, thiếu niên phong lưu trước kia đã biến thành lão già tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn.  

 

Bộ dạng già nua run lẩy bẩy, lớp da cũ trên mặt không ngừng bong ra, nhìn đáng sợ như quái vật.  

 

“Không!”  

 

Phong Vô Hận hét lên một tiếng, gương trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Khi mặt gương nứt vỡ, trái tim ông ta dường như cũng tan vỡ theo, hoàn toàn chết lặng.  

 

Lúc trước Phong Vô Hận vênh váo tự đắc, tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ lại không còn chút khí phách nào. Dù là thất bại trong tay Lâm Nhất cũng không khó chịu như vậy. Trái tim ông ta dường như đã chết hoàn toàn, mọi chuyện chỉ vì một chút thủ đoạn của Lôi Vân Tử mà thôi.  

 

Bộp! Bộp!  

 

Trái tim Huyết Lang đập thình thịch, sắc mặt thay đổi liên tục, vô cùng khó coi. Ánh mắt do dự của hắn ta vô tình giao với ánh mắt của Lôi Vân Tử, hắn ta lập tức sợ đến mức run lẩy bẩy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK