Đầu tiên nói đến quy chế thi, mười sáu người tranh giành sáu vị trí trong bảng mười, phải loại hơn một nửa. Mà người có thể đi đến bước này không phải chiến mã tân tú nổi bật trước mắt thì cũng là cao thủ có kinh nghiệm như Nam Hoa Thất Anh, giống như Ô Tiếu Thiên.
Nói một cách đơn giản là không có ai là yếu cả.
Trận chiến đáng xem nhất trong đó đương nhiên là người mới và người cũ giao chiến, Ma đao Chúc Thanh Sơn, Tiểu Cường bất tử Phương Hàn Lạc, yêu tinh Nguyệt Vi Vi, Bạch Lê Hiên và kiếm Kinh Lôi, bốn tân tú này có thể bước vào bảng mười hay không còn phải xem những Nam Hoa Thất Anh Lý Mộ Bạch, Khương Tử Diệp, Tuyệt Trần và Dương Liệt nữa.
Trước khi Quần Long thịnh yến bắt đầu, chắc chắn không có ai xem trọng những người này, nhưng bây giờ thì khó nói lắm.
Đại chiến bảng mười chính thức bắt đầu, trận chiến đầu tiên đã rất kịch liệt, Ma đạo Chúc Thanh Sơn đối đầu với Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông.
Vì trước kia bị Lâm Nhất đánh bại bằng một kiếm, còn bị treo lên pho tượng Thần Long sỉ nhục, có thể nói là Lý Mộ Bạch ít được xem trọng hơn Nam Cung Vãn Ngọc rất nhiều.
Đều thua trong tay Lâm Nhất, Nam Cung Vãn Ngọc vẫn còn được chú ý, dù sao trận chiến đó cũng khá nguy hiểm, Lâm Nhất rất mạnh, cũng không ai cảm thấy Nam Cung Vãn Ngọc yếu.
Còn Lý Mộ Bạch, vị trí của hắn ta trong lòng mọi người bây giờ gần như đã rơi xuống hạng cuối trong Thất Anh như Tịch Phong rồi.
“Chết tiệt”.
Lý Mộ Bạch bước lên đài Thăng Long, cảm nhận được tiếng hô tên mình đã nhỏ hơn trước rất nhiều, gần như là không có.
Còn Ma đạo Chúc Thanh Sơn xuất chiến lại nhận được những tiếng hoan hô, bây giờ ai cũng biết đến người tàn nhẫn số một này. Có rất nhiều vong hồn chết dưới đao của hắn ta là thiên tài yêu nghiệt, trước khi giao thủ, những người đó còn hơi xem thường hắn ta, nhưng cuối cùng đều chết vô cùng thê thảm.
Sau khi hành lễ, hai người bắt đầu giao thủ.
Chúc Thanh Sơn hơi khiến mọi người bất ngờ, khí thế biểu hiện ra trong đại chiến bảng mười lại yếu hơn chiến đấu theo nhóm trước đó, có vẻ vô cùng thận trọng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã chiến đấu hơn trăm chiêu.
Đao kiếm giao phong, chân nguyên cuồn cuộn, có thể xem là vô cùng nguy hiểm, nhưng không ai có thể làm gì được ai.
Sau khi so thêm hơn trăm chiêu, Chúc Thanh Sơn lại càng đánh càng dữ, ma khí màu đen bao phủ cả người chói mắt tựa như lưu quang. Đao pháp của hắn ta lộ ra một chữ “quỷ”, vừa có ý là gian xảo vừa có hàm ý là ác quỷ, đao quang trên không trung đáng sợ như xúc tu của quỷ ảnh.
Lý Mộ Bạch cảm nhận được khá là khó khăn, sau mười chiêu, hắn ta bị Chúc Thanh Sơn dùng một đao đánh bay lợi kiếm trong tay, sắc mặt lập tức tái mét.
Đao trong tay Chúc Thanh Sơn vừa dài vừa thẳng, trông tựa như trường kiếm, những mỗi lần chỉ tấn công bằng một đao, trông giống như hoành đao đã được nâng cấp, trên thân đao có in những Linh văn màu đen tản ra ma khí âm u lạnh lẽo.
Lý Mộ Bạch mất đi binh khí lập tức bị Chúc Thanh Sơn liên tục chém ba đao, lơ lửng trên không trung không thể đáp xuống đất.
Sau ba đao, chân nguyên hộ thể trên người hắn ta vỡ vụn, trước ngực bị chém ra một vết thương cực kỳ dữ tợn, sâu đến tận xương.
Nhìn thấy đao cuối cùng sắp chém xuống, ngũ quan Lý Mộ Bạch vặn vẹo, hắn ta dùng hết sức lực đánh lên lưỡi đao, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, lại bị đánh bay một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn có chút cơ hội nghỉ xả hơi.
“Ta chịu thua”.
Lý Mộ Bạch cảm thấy bản thân như đang chiến đấu với thần chết, vội vàng cất lời.