Sắc mặt Hạ Thiên Phàm kịch biến, lúc này hắn ta không dám động đậy nữa, mà ngước nhìn Lâm Nhất, đồng tử hắn ta không ngừng co lại.
Lâm Nhất tiến lên, thay Hạ Thiên Phàm chỉnh trang lại cổ áo, còn tiện tay vỗ nhẹ lên mặt hắn ta và nói: “Khuôn mặt này rất tuấn tú, cớ sao lại đi làm chó như vậy? Còn định đến Côn Luân à? Ngại quá, ngươi không đến được Côn Luân rồi! Ngay cả thành Phong Lăng, ngươi cũng không đi được, nhưng không sao, dù sao thì chẳng ai để ý đến việc một con chó có mặt hay không đâu!”
Toàn thân Hạ Thiên Phàm phát run, hai chân hắn ta mềm nhũn, thoáng cái quỳ sụp xuống.
Hắn ta không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dùng chân nguyên để nói chuyện: “Lâm Nhất, tha cho ta, đừng giết ta, ta sai rồi!”
“Đừng đừng, nơi này là thành Tứ Tượng, một tên phế vật như ta nào có gan dám giết người! Ta không giết ngươi, ngươi cũng không chết, hai ta chỉ đang luận bàn mà thôi. Ngươi nhất định phải sống thật khỏe mạnh, nếu ngươi chết đi… Thật sự rất khó cho ta”, Lâm Nhất thờ ơ nói.
Ở trung tâm quảng trường có thể luận bàn, nhưng không thể giết người, chỉ cần Hạ Thiên Phàm không chết thì Lâm Nhất xem như không vi phạm lệnh cấm.
Đợi đến khi Hạ Thiên Phàm chết thì hành trình trên Thiên Lộ cũng đã sớm kết thúc.
Mọi người bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, cả đám không khỏi sởn gai ốc, chợt cảm thấy thiếu niên trước mắt thật đáng sợ.
Lâm Nhất khẽ nói: “Giận lắm à? Đừng nên tức giận, tức giận sẽ khiến tốc độ máu chảy nhanh hơn, ngươi sẽ chết nhanh hơn. Ta biết ngươi rất giận, nhưng vẫn phải cố mà nghẹn đi, nói không chừng nửa tháng sau, khi ta chết ở thành Phong Lăng, sẽ có người đến cứu ngươi. Nhưng cũng khó mà nói được, dù sao thì ngươi cũng chỉ là một con chó, có đáng để cứu hay không thật sự… khó nói!”
“Lâm Nhất, không không không, Lâm gia!”
Hạ Thiên Phàm tuyệt vọng, từ tận sâu trong linh hồn, hắn ta đang run sợ: “Lâm gia, ngươi là ông nội của ta, ta là cháu của ngươi, ngươi tha cho ta đi mà, đứa cháu trai này không dám nữa”.
“Bản gia gia không có thứ cháu bất hiếu như ngươi!”
Lâm Nhất quay đi, không nhìn hắn ta, chỉ là vừa dứt lời, sắc mặt của hắn trở nên u ám hơn bao giờ hết.
Phanh!
Hắn đánh một chưởng vào đỉnh đầu Hạ Thiên Phàm, một chưởng này không lấy mạng hắn ta, mà chỉ đánh nát xương đầu gối và phong bế khí hải của hắn ta.
Khiến cho tốc độ hao mòn chân nguyên và sinh cơ chậm hơn rất nhiều.
“Ngươi cứ quỳ như vậy đi!”
Lâm Nhất ung dung nói, rồi chợt gằn giọng quát: “Đứa cháu trai bất hiếu này của ta sẽ ở đây để chư vị chế giễu, nếu có ai dám lén lút cứu hắn, kiếm trong tay Lâm mỗ sẽ không dễ bỏ qua như thế đâu!”
BOANG...!
Hắn khẽ vẫy tay trái, hộp đựng kiếm sau lưng mở ra, thoáng chốc, kiếm đã ra khỏi vỏ.
Két sát!
Kiếm ý vô tận từ trên người Lâm Nhất xộc thẳng lên trời, phút chốc chấn vỡ tầng mây. Hắn chém ra một kiếm, ánh kiếm chói mắt khiến trời đất cũng trở nên u tối, kiếm quang hồn hậu bắn thẳng ra, trực tiếp bổ hồ nước bao la giữa quảng trường thành hai nửa.
Oanh!
Sóng nước dâng cao tận trời, lỗ hổng có đường kính khổng lồ cứ thế chia cách linh hồ thành hai phần.
“Kiếm ý Thông Thiên!”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, vô cùng chấn động.
Từ lâu đã nghe đồn rằng Lâm Nhất là kỳ tài kiếm đạo, chỉ riêng thiên phú về kiếm đạo có thể nói trên Thiên Lộ chẳng ai sánh bằng, chỉ có thể ngước nhìn, chớ không thể nhìn thẳng.
Hôm nay coi như được mục kích tận mắt.
Không ai có thể tưởng nổi uy lực của một kiếm này, e rằng dưới Kim Bảng không một ai dám nghênh đón.
Táng Hoa Công Tử, giết người chỉ cần một kiếm!