Hắn còn chưa nói xong, Lâm Nhất đã không nghe nổi nữa, thiện ý kiểu này quả thật… đủ thiện ý!
“Ngươi nói gì?”, sắc mặt giới tử Hoàng Đồ lập tức thay đổi, sát ý lóe lên trong mắt hắn ta.
“Ta nói ngươi thật sự khiến người ta chán ghét đấy!”
Đột nhiên, kiếm ý kinh thiên bộc phát từ trên người Lâm Nhất, hắn bất chợt xoay người, hóa thành một vệt tàn ảnh giết tới.
Hả?
Trong mắt giới tử Hoàng Đồ lóe lên tia kinh ngạc, hắn ta chợt thấy một luồng long ảnh cuốn lấy kiếm thế vô biên dẫn động lực phong lôi từ trên trời giáng xuống với tốc độ tia chớp, thoáng chốc đã đến trước mặt hắn ta. Phong lôi gào thét, rồng ngâm vang vọng chín tầng trời, một quyền phá không mà tới.
Quyền như kiếm, gần như muốn nổ nát tất cả mọi thứ trên thế gian!
Sắc mặt giới tử Hoàng Đồ kịch biến, hắn ta không ngờ Lâm Nhất nói ra tay liền ra tay. Trên người hắn ta cũng bộc phát từng đợt tiếng rồng ngâm, một luồng uy áp hoàng giả tỏa ra, nhấc tay tựa như rồng vung chân, nghênh đón một quyền hung tợn của Lâm Nhất.
Hắn ta thật sự không ngờ đối phương lại can đảm như vậy, dám ra tay với hắn ta.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, quyền mang giữa không trung va mạnh vào nhau. Ống tay áo giới tử Hoàng Đồ rách tung tóe thành từng mảnh nhỏ, hắn ta bị một quyền từ trên trời giáng xuống kia đánh cho quỳ sụp một gối xuống. Mặt nước bên dưới thoáng cái chia năm xẻ bảy, vết nứt liên tục lan ra ngoài.
Mọi người sững sờ, không ai ngờ Lâm Nhất lại thật sự ra tay dù đang phải chịu uy áp từ bảy người. Trên người hắn bộc phát sát ý ngập trời, kiếm quang bắn ra khắp toàn thân, đáng sợ tựa như một vị Thần.
Thật ác độc!
Hắn muốn mạng giới tử Hoàng Đồ.
Giờ khắc này, một chiến giáp màu vàng cực kỳ bắt mắt xuất hiện trên người giới tử Hoàng Đồ, trên chiến giáp có long văn lập lòe. Hiển nhiên đây là một bộ đạo giáp vô cùng phi phàm. Nếu không có đạo giáp bực này chống đỡ, e rằng một kích đột ngột của Lâm Nhất rất có thể sẽ lấy đi nửa cái mạng của giới tử Hoàng Đồ.
Phong vân sôi trào, kiếm ngân vang khắp bốn phương.
Khoảng không gian nơi Lâm Nhất đứng có kiếm uy hùng hậu hệt như Thánh Linh, kiếm uy Thương Long điên cuồng tăng vọt, gắt gao trấn áp giới tử Hoàng Đồ.
"Dừng tay!"
Lúc này, những người khác mới giật mình sực tỉnh, cả đám biến sắc, mỗi người đều gọi ra Thánh Linh của mình, xông về phía Lâm Nhất.
“Ha ha, Lâm Nhất, ngươi muốn xé rách mặt với ta à!?”, giới tử Hoàng Đồ cười khẩy. Hắn ta tự nhận bản thân cũng có chút quen biết với đối phương, nhưng tên này lại không biết xấu hổ, nếu đã muốn chết như vậy, thì để hắn như nguyện. Đúng là kẻ tự cho mình có thể lật trời!
Bốp!
Đáp lại hắn ta là một cái tát vô cùng vang dội. Cái tát này khiến bên trên Thánh Tuyền Linh Trì xuất hiện màn nước cao gần trăm trượng.
Phụt!
Giới tử Hoàng Đồ phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta vốn đang quỳ một chân trên mặt đất, nhưng lúc này lại bị cái tát thình lình kia đánh văng ra xa hệt như một quả đạn pháo.
Mọi người kinh hãi, sắc mặt liên tục thay đổi.
Bọn họ cảm giác cái tát này còn mạnh hơn so với cái tát đánh lên mặt giới tử Thần U, thoáng cái, giới tử Hoàng Đồ đã văng ra xa mấy ngàn mét.
Kim Ô Cửu Biến!
Còn chưa xong, Lâm Nhất không thèm để tâm đến đám người phía sau, hắn giẫm mạnh chân xuống đất, hai tay giang rộng, tựa như Kim Ô xẹt ngang trời, kim quang từ trên người hắn bắn ra, không đợi giới tử Hoàng Đồ rơi xuống, hắn đã đuổi đến.
Thật nhanh!
Trong mắt Đế Vũ lóe lên tia sáng lạnh, Lâm Nhất bước ra một bước này, vừa khéo thoát khỏi phạm vi bao phủ của mấy đại Thánh Linh.
Nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng lại đầy huyền ảo.