Đám người này cũng không xa lạ gì với Thiên Lộ, trái lại còn
có chút hiểu biết.
Đa phần các tông môn siêu cấp đều đến Thiên Lộ chọn đồ đệ,
tuy rằng là cuộc tranh tài của các nhân tài kiệt xuất ở hạ giới, nhưng có thể
trổ hết tài năng, vượt qua mấy trăm vạn người thì dù xuất thân có hèn mọn đến mức
nào cũng là một yêu nghiệt siêu phàm khó có thể bỏ qua được, ở đại thế Côn Luân
vẫn đủ khiến người ta chú ý.
Trong lịch sử có rất nhiều siêu phàm trên Thiên Lộ vùng lên
trở thành nhân vật cấp truyền thuyết, thần thoại tại đại thế.
Tuy nhiên… Người như vậy lẽ ra nên đến Kiếm Tông mới đúng,
sao lại chạy tới Phù Vân Kiếm Tông của bọn họ?
Lại thêm một điểm nữa, chẳng lẽ không có tông phái siêu cấp
nào chọn hắn? Việc này cũng khá thú vị đấy! Cả bọn hướng mắt về phía Lâm Nhất,
vẻ mặt biến hóa mấy lượt.
“Ngươi đi cùng bọn họ trước đi, ta đi gặp chưởng giáo”.
Phong Giác nói với Lâm Nhất, rồi phóng lên trời, bay về phía
tổng điện của Phù Vân Kiếm Tông, chẳng mấy chốc hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt
mọi người.
Đám người nhìn về phía Phong Giác vừa biến mất, vẻ kính sợ và
khâm phục trong mắt lộ rõ. Sư thúc Phong Giác rất tài giỏi, không chỉ có xuất
thân từ Kiếm Tông, mà còn là đệ tử của vị đại nhân kia, ở Kiếm Tông, địa vị của
ngài ấy cao đến khó tưởng.
Đương nhiên, hiện tại mấy người này cũng không biết Phong Giác
đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông.
“Lâm Nhất bái kiến chư vị sư huynh đệ”.
Lâm Nhất mỉm cười, chắp tay hành lễ với đám người trước mặt,
mới đến vẫn nên lễ phép một chút mới tốt.
“Diệp Tử Lăng”.
Cô gái áo tím dẫn đầu cau mày dò xét Lâm Nhất, chỉ có tu vi
Thiên Phách tầng năm thôi ư? Cảnh giới như thế sợ rằng còn không tiến vào bảng
100 trên Thiên Lộ được nữa ấy chứ, người như vậy không biết có chỗ nào đáng giá
để sư thúc Phong Giác phải đích thân đưa đến?
Chẳng lẽ là vướng bận quan hệ cá nhân?
Nhưng chung quy nếu thực lực và thiên phú không đủ thì Kiếm
Tông cũng sẽ không thu, chỉ có thể nhét vào Phù Vân Kiếm Tông mà thôi.
Mấy năm nay, tuy địa vị của Phù Vân Kiếm Tông có hơi thấp,
nhưng cũng không phải nơi mà thứ rác rưởi gì cũng có thể ném vào được.
Cô gái áo tím thầm suy đoán, nghĩ đến đây, trong mắt cô ta
chợt lóe lên tia tức giận, thờ ơ nói: “Giờ xưng huynh gọi đệ có hơi sớm đấy.
Tuy Phù Vân Kiếm Tông không cách nào so sánh với tông phái siêu cấp, nhưng không phải ai cũng thu được đâu. Lưu sư đệ, ngươi mang Diệp công tử đến Đinh Phong Cư
nghỉ chân đi, đừng chạy loạn đến nơi khác”.