Tiểu Vũ Nhược hơi lo lắng hỏi, đừng nói sẽ ra tay với Lâm sư đệ nhé, vậy không khỏi vô liêm sỉ quá rồi.
"Để xem thế nào đã", Diệp Tử Lăng cau mày, nàng ta đã không thích Phùng Chương từ trước đến giờ rồi.
Phùng Chương đã lên kế hoạch sẵn trong đầu từ lâu, thấy mọi người đều nhìn mình thì cười nói: "Ta cũng không có ý kiến gì về vấn đề thăng Lâm công tử lên chức đệ tử thân truyền, nhưng danh sách lên Thánh Kiếm Sơn thì vẫn nên suy nghĩ kỹ lại. Ta cảm thấy... hắn không có tư cách ấy!"
Câu này khiến đa số các đệ tử thân truyền sáng mắt lên và thầm gật đầu, việc Lâm Nhất trở thành đệ tử thân truyền cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.
Dù sao họ cũng đã là thân truyền, không cần trở thành thân truyền nữa. Cái họ để ý là danh sách lên Thánh Kiếm Sơn, đó mới là điều quan trọng!
"Cũng đúng".
Diệp Tử Lăng nhàn nhạt nói.
Sư tỷ cũng cho rằng là như vậy ư? Tiểu Vũ Nhược nghe thấy thế không khỏi lo lắng, nàng ta có ấn tượng rất tốt với Lâm sư đệ.
Hơn nữa đối phương cũng đã đồng ý sẽ dạy nàng ta dùng sát khí khi chiến đấu với người khác. Với sự thể hiện lần này của hắn thì hiển nhiên có tư cách dạy mình. Hắn chắc chắn đã trải qua rất nhiều trận đấu chém giết trên con đường thông thiên mới có thể bình tĩnh như giờ, đè bẹp các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông khiến họ không dám hó hé gì.
"Nhóc con, đệ tử thân truyền nhà ta nói ngươi không có tư cách ấy đó? Hay là ngươi đừng lên Thánh Kiếm Sơn nữa, nhưng vẫn sẽ được thăng lên thành đệ tử thân truyền".
Chưởng môn Phù Vân Kiếm Tông liếc Lâm Nhất, cười như không cười nói.
Lão khốn này!
Lâm Nhất rủa thầm trong lòng, lớn già đầu rồi mà vẫn cứ thích khiêu khích lớp trẻ như hắn làm gì chứ.
"Đến cả Tinh Quân cũng đến cạnh tranh với ta, không quan tâm cả mặt mũi, ta tự cảm thấy thẹn không bằng. Ta cũng chẳng cần nữa, lão già kia, khỏi cần cho ta cái thân phận đệ tử thân truyền kia, cho hắn ta danh sách lên Thánh Kiếm Sơn luôn đi. Mặt mũi hắn ta dày như vậy, chắc hẳn sẽ nhận thôi".
Lâm Nhất khinh bỉ ra mặt, cong môi cười khẩy.
Đùa gì vậy, tuy Lâm Nhất ngông, nhưng không ngông đến nỗi khiêu chiến Tinh Quân, ít nhất cũng phải cho hắn thêm hai tháng nữa.
Giờ bảo hắn chống lại Tinh Quân thì cùng lắm chỉ dám nói sẽ không thua, nhưng lại phải sử dụng hết tất cả các con bài chua lật. Nếu tu vi của đối phương thuộc dạng cao trong Tinh Quân, vậy chẳng có cơ hội nào, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng mà thôi.
Những lời chế giễu không hề có chút khách khí khiến trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cảm thấy nghẹn uất. Trước đây, họ còn chỉ trích Lâm Nhất vô liêm sỉ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, dường như cũng không có ai vô liêm sỉ hơn Phùng Chương sư huynh, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Các đệ tử thân truyền khác thay đổi sắc mặt, lóe lên vẻ xấu hổ. Điều này thực sự hơi không thích hợp... Dù gì đi nữa, Tinh Quân cũng không nên tranh giành với Thiên Phách, quá mất mặt.
Nhưng Phùng Chương hoàn toàn không ngần ngại, còn cười thoải mái: "Nếu ngươi muốn nhường suất cho ta, ta chắc chắn có thể chịu đựng được."
Chỉ cần có thể lên núi Thánh Kiếm, mất chút mặt mũi thì có nghĩa lý gì, huống hồ hắn ta thực sự cảm thấy mình xứng đáng lên núi Thánh Kiếm hơn.
"Quá đáng lắm rồi!"
Tiểu Vũ tức giận, gương mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt.
Diệp Tử Lăng cười lạnh trong lòng, không chỉ quá đáng mà thậm chí vô liêm sỉ tột cùng. Các đệ tử thân truyền khác đều lặng lẽ lùi ra xa khỏi Phùng Chương, nhưng hắn ta vẫn hoàn toàn không hay biết.
"Phùng Chương, ngươi có biết xấu hổ không hả?"