Thương Long Chi Chủ dang tay, một hộp báu vật dài bằng nửa cánh tay xuất hiện.
Dưới nét mặt ngạc nhiên của Lâm Nhất, hộp báu vật tự mở ra, một khúc xương màu đen xuất hiện trước mắt Lâm Nhất. Ở giữa khúc xương có những hoa văn tự nhiên màu tím đậm, trong mắt Lâm Nhất lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Những hoa văn này rất giống với thần văn mà hắn từng tiếp xúc, nhưng cũng có điểm không giống.
Đồng thời, long uy bá đạo cổ xưa cũng dâng lên từ trong đoạn xương, đồng thời trong uy áp còn tồn tại một khí thế vương giả rất cuồng bạo.
“Đây là xương rồng?”
Lâm Nhất không khỏi hô khẽ một tiếng, trong mắt lộ vẻ vô cùng rung động.
Đây là xương rồng thật, khác hoàn toàn với những yêu thú Long Huyết kia, không cùng một đẳng cấp. Đây là xương của một con rồng thật để lại, không thể nào suy tính được giá trị của nó, hoa văn tự nhiên trên xương cũng chứa đựng Đại đạo cực kỳ thâm sâu.
Chỉ cần lĩnh ngộ một chút sẽ có cơ hội trở thành cao thủ tuyệt thế, cao thủ hái trăng bắt sao, lời nói quyết định sơn hà.
Thương Lâu Chi Chủ cất giọng nặng nề: “Nói đúng hơn phải gọi là bảo cốt Thương Long, bảo cốt do một con vua Thương Long để lại. Khác với hài cốt của những con rồng khác, đoạn xương rồng này vẫn còn sống, có thể sinh ra tinh hoa máu rồng, bồi bổ cho thân thể đúc lại”.
Một bộ bảo cốt Thương Long!
Hay nói đúng hơn là một bộ bảo cốt do Thương Long Vương lưu lại, đây chính là cơ duyên trên Tạo Hóa ư?
Trái tim vốn đã loạn nhịp của Lâm Nhất lại càng điên cuồng nảy lên, tuy nhiên, nên tận dụng nó như thế nào cho tốt thì hắn vẫn chưa nghĩ ra được.
Luyện thành đạo binh?
Nấu thành tiên dược?
Tham ngộ Thần Văn?
Suy nghĩ trong đầu Lâm Nhất như điện xẹt, có cảm giác bất kể thế nào đều mang đến cho hắn chỗ tốt. Nếu luyện thành đạo binh thì không quá rắc rối, chỉ cần dung hợp với Tử Diễm Lôi Hoàng của hắn là được, sẽ có khả năng rất lớn phá tan gông cùm đạo binh.
Nếu nấu thành tiên dược thì một khi ăn vào, e rằng sẽ đạt được đủ loại Tạo Hóa, thậm chí một bước lên trời, tự dưng có được mấy trăm năm tu vi cũng nên.
Còn về phần vân lộ thiên nhiên thì không cần phải nghĩ, ít nhất cũng là Thần Văn hoàn chỉnh. Thân là Huyền sư tam phẩm, Lâm Nhất hiểu rất rõ nắm giữ được một Thần Văn hoàn chỉnh sẽ đạt được thủ đoạn kinh người như thế nào.
Hơn nữa, là một Thần Văn thiên nhiên được sản sinh từ bảo cốt của Thương Long Vương, e rằng lực lượng ẩn chứa trong nó đủ để sánh ngang với uy năng của bản thân Thương Long Vương.
Với tất cả những điều đó, nói thứ này là cơ duyên trên Tạo Hóa sợ rằng còn chưa đủ.
“Trước đó ngươi đã tu luyện chiến thể Thương Long, nếu không muốn dung hợp bộ cốt này thì đúng là có chút phiền phức đấy, xem ra ngươi thật sự là người mà ta chờ đợi”, Thương Long Chi Chủ nhìn Lâm Nhất với vẻ mừng rỡ, ung dung nói.
Lâm Nhất đang mãi suy nghĩ, nghe nói, hắn khẽ gật đầu, lúc ban đầu… hắn cũng không để ý lắm, nhưng đến khi chính thức nghe rõ lời của đối phương thì trong mắt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc, sắc mặt lập tức thay đổi, không kiềm được nói một cách hoảng sợ: “Dung hợp bộ cốt này?”
“Đúng vậy!”
Giang Linh gật đầu nói: “Dung hợp bộ bảo cốt Thương Long này thì mới có cơ hội vùng lên ở phương đại thế kia, tranh phong cùng Thiên Kiêu cái thế”.
Lâm Nhất đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp để tận dụng bảo cốt Thương Long, nhưng chưa từng nghĩ đến cơ duyên chính thức lại là dung nhập nó vào cơ thể mình.
“Cơ duyên trên Tạo Hóa đều ở trong đó, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi”.
Sắc mặt Thương Long Chi Chủ bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, ông ta vẫy tay, kéo cả người Lâm Nhất qua.
Lực lượng to lớn kia khiến Lâm Nhất hoàn toàn không có cách chống cự, không đợi hắn kịp phản ứng, ông ta đã chộp lấy bảo cốt Thương Long, ánh sáng tím như ngọc tỏa ra từ bảo cốt, hào quang ngày càng sáng chói, cho đến cuối cùng, Lâm Nhất không cách nào mở mắt ra được.
“Kiên trì một chút, trong quá trình dung hợp long cốt, ngươi sẽ đau đớn không chịu nổi”.
Thương Long Chi Chủ thoáng nhắc nhở một câu, sau đó không nói gì thêm mà dùng long cốt đâm vào ngực Lâm Nhất.
“Á…!”
Lâm Nhất lập tức hét thảm một tiếng, ngực của hắn bị đâm rách, máu tươi chảy đầm đìa, ào ào tuôn như thác đổ.
Thình thịch!