Nhìn vòi rồng lửa đang gào thét lao đến, dường như muốn cắn nuốt vạn vật, ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, kiếm thế trên người hắn xộc thẳng lên trời, kiếm Táng Hoa trong tay bổ mạnh ra.
Một kiếm này khiến đất bằng dậy sóng, trời đất đổi màu.
Kiếm thế vô cùng vô tận dường như hóa thành thực chất, diễn hóa thành một cơn bão kiếm, bão kiếm ngưng tụ thành lốc xoáy, nương theo một kiếm này của Lâm Nhất cuốn phăng tất cả.
Dưới một kiếm này, trời đất dường như rơi vào yên lặng vô biên.
Trong thinh lặng, hai đại sát chiêu lại lần nữa va chạm, cuốn chặt lấy nhau.
Vòi rồng lửa cùng cơn bão kiếm điên cuồng quấn lấy nhau, dư âm tạo thành không ngừng khuếch tán khiến mặt đất run lên từng hồi.
Sau nửa ngày, hai luồng kiếm thế tách ra, đánh về phía kẻ địch.
Phụt!
Ông lão áo đen phun ra một ngụm máu tươi, vô thức lui về sau, mắt híp lại.
Lâm Nhất bị vòi rồng ngưng tụ từ lửa cắn nuốt, hất lên không trung mấy ngàn thước, sau đó rơi xuống cạnh một con sông.
Rầm!
Nơi hắn rơi xuống lập tức bị nổ thành một cái hố to.
“Hừ, tự mình chuốc lấy!”
Ông lão áo đen ho khan mấy tiếng, lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, rồi mới sầm mặt bước về phía trước.
Đối thủ khó chơi như vậy quả thật đã vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng xong, ông ta không tin Lâm Nhất có thể sống sót sau một quyền này.
Mà dù có sống thì cũng đã kiệt sức!
Vù vù vù!
Ông ta lướt đi, ánh mắt lộ vẻ phấn khích, tuy trận chiến này có hơi cực khổ, nhưng thu hoạch không hề nhỏ.
Một viên yêu đan Thiên Phách, thêm vào đó là toàn bộ gia sản của một tên đệ tử chân truyền, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy kích động rồi.
Phút chốc, ông ta đã đi đến rìa hố.
Nhưng ngay khi ông ta còn đang tưởng tượng xem trên người Lâm Nhất cất giấu bao nhiêu thứ bảo bối thì…
Một luồng kiếm ý ầm ầm bạo phát từ trong hố sâu, luồng kiếm ý này khiến trời đất đổi màu, gió giục mây vần, kiếm âm lanh lảnh quanh quẩn khắp bốn phía, dường như đây chính là làn điệu tuyệt diệu nhất nhân gian.
Cách đó không xa, nước sông cuồn cuộn bị kiếm ý kích động, hình thành hằng hà cột nước phun thẳng lên trời.