Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêu kiếm với tia sáng sắc lạnh khiến ai nấy cũng giật mình kinh ngạc.

Kiếm ý dày đặc tràn ngập trên thân kiếm, có cảm giác như có thể xé toạc hư không, nhất quyết không lùi bước. Trước chiêu kiếm đó, gần như rất nhiều võ giả Tiên Thiên đang đứng trên mặt đất đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

Đấy là khí thế cực lớn được tạo ra bởi kiếm ý, lớn mạnh và chắc chắn, tung hoành khắp bầu trời.

Dù đã sớm biết thực lực của Bạch Lê Hiên rất đáng sợ nhưng họ chưa từng được chứng kiến, lần này chính thức được chứng kiến đối phương xuất chiêu.

Có thể nói mặt Lâm Nhất tối sầm như than, dù cho là cao thủ Bán Bộ Huyền Quang đó của nhà họ Vương thì cũng không dám đỡ kiếm này một cách trực diện.

Còn về phần thiếu nữ áo đỏ bị thương khá nặng, lại còn ngã xuống đất thì càng không phải nói nữa.

Soạt, soạt, soạt!

Lại có thêm mấy bóng người lướt qua trên không trung rồi ổn định đáp xuống trên mấy ngọn đồi gần đó, họ nhìn thấy cảnh này thì đều ngây ra.

“Bạch Lê Hiên đã ra tay rồi!”

“Cuối cùng thì con yêu nữ đó cũng bị đánh ngã rồi. Trước đây cô ta đã khiến cho Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y cứ phải xoay vòng vòng chứ chẳng đùa!”

“Nếu không phải vì cô ta bị kết giới ở mộ cung làm bị thương thì e là sẽ càng khó đối phó hơn!”

“Kiếm này cũng nặng thật, Bạch Lê Hiên không định chừa đường sống cho cô ta đây mà”.

Cả đám cao thủ Tiên Thiên từ mộ cung đi theo đến, nhìn thiếu nữ áo đỏ đang bị ép vào đường cùng thì đều tỏ vẻ tiếc nuối.

Rất ít người có thể ép Bạch Lê Hiên phải làm đến mức đó, phải nói là thiếu nữ áo đỏ này không hề đơn giản.

Nhưng cuối cùng cũng bị Lăng Tiêu Kiếm Các ép đến đường cùng, cuối cùng vẫn khó tránh được cái chết.

Thử hỏi trong Thanh Dương Giới này, có ai dám tiếp kiếm đấy của Bạch Lê Hiên chứ?

Không có thực lực cấp Huyền Võ thì không có ai dám tiếp chiêu.

Vù vù vù!

Nhưng chính vào lúc đó, các võ giả Tiên Thiên ở xung quanh đã kinh ngạc khi phát hiện ra kiếm và đao trong tay mình đã kêu lên ù ù, mất kiểm soát.

Âm thanh kỳ lạ cộng với tiếng leng keng không ngừng vang lên, giống như một khúc nhạc tuyệt thế được tấu lên giữa trời đất.

“Có chuyện gì thế?”

“Kiếm của ta”.

“Đáng chết, sao kiếm của ta lại không khống chế được thế này?”

Mọi người đều kinh ngạc, mặt mày biến sắc. Lúc họ đang thắc mắc thì thấy có một bóng người màu xanh, trên lưng mang theo hộp kiếm, phóng nhanh trên mặt đất, hướng về phía ánh sáng kiếm bá đạo của Bạch Lê Hiên.

m thanh ma mị, vui tai, thánh thót chính là âm thanh được phát ra từ trong cơ thể hắn.

Khi thiếu niên điên cuồng phóng về trước thì kiếm thế trên người hắn cũng càng lúc càng mãnh liệt. Trong cơn gió lớn, tà áo bay lên, mái tóc dài cũng tung bay trong gió, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đó toát lên vẻ dũng cảm và quật cường trước giờ chưa từng thấy.

“Là Lâm Nhất”.

“Tên nhóc đó muốn làm gì thế? Điên rồi sao?”

Tất cả mọi người đều tái mặt, không biết Lâm Nhất chạy qua đó định làm gì, lẽ nào hắn muốn tiếp kiếm của Bạch Lê Hiên sao?

Xẹt, xẹt!

Lâm Nhất vẫn chưa tiến lại gần thì quần áo trên người hắn đã bị kiếm thế của Bạch Lê Hiên chém te tua, để lại rất nhiều vết thương be bét máu.

Bất kể là cảm thụ kiếm đạo hay là tu vi võ đạo thì hắn đều kém rất xa so với đối phương.

Khi tiến lại gần thì mới có thể cảm nhận một cách chân thực sự đáng sợ của kiếm thế đó.

Nếu đổi lại là người khác, lỗ mãng tiến lại gần như thế thì chỉ e là chưa đi được mấy bước đã phải ngã xuống với thương tích đầy mình rồi.

“Là hắn…”

Thiếu nữ áo đỏ ngã trên mặt đất nhìn thấy Lâm Nhất đang nhào đến thì hơi ngây ra, lúc này cô ta mới kịp phản ứng lại.

“Vô tri”.

Bạch Lê Hiên ở trên không trung nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt không cảm xúc. Theo hắn ta thấy, Lâm Nhất thật sự vô tri nên không biết sợ là gì, kiếm ý của hắn ta sẽ xé tan đối phương thành trăm mảnh.

Chỉ trong tích tắc, kiếm đó đã chém đến nhanh như một tia chớp.

Người kiếm hợp nhất.

Lâm Nhất nghiến răng, nhún người búng lên cao ở mấy bước cuối cùng, kiếm thế trên người đột ngột được thu lại, ngưng tụ thành thành bán bộ kiếm ý.

Ầm!

Hắn vừa mới đáp đất thì chiêu kiếm chém từ trên không trung xuống đó đã chiếm trọn tầm nhìn của hắn.

Kiếm quang vẫn chưa đến thì kiếm ý khủng khiếp đã cuộn lên, một sức mạnh đáng sợ như muốn xé toạc cơ thể hắn.

Lôi Viêm Chiến Thể.

Lâm Nhất không chút do dự, ánh sáng màu tím như ngọc toát ra khắp người hắn, hai mắt hắn sáng rực lên như lửa đỏ.

Cơ thể lập tức trở nên rắn chắc hơn.

Cát đá không ngừng bay lên, tung tóe khắp mặt đất, tiếng thân kiếm rung lên khiến mọi người phải run sợ.

Chớp mắt, Lâm Nhất vẫn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì kiếm đó đã chém đến.

Nếu không đỡ được thì hắn sẽ bị đâm thủng ngay tại chỗ, chết không có chỗ chôn thây.

Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chắc chắn sẽ phải chết thì hắn đột ngột vỗ hai tay lại, kẹp chắc thanh kiếm dài đang bay đến.

Ọc!

Trước sự chấn động của kiếm ý đáng sợ, Lâm Nhất lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.

Kiếm ý lan tràn khiến mặt đất bỗng nổ tung, những vết nứt như mạng nhện không ngừng lan rộng ra.

Nhưng Lâm Nhất vẫn không lùi bước, liều chết đỡ lấy kiếm đó.

“Mau đi đi”.

Mặt Lâm Nhất trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu tươi, hắn nói từng chữ một cách khó khăn, bảo người phụ nữ sau lưng mau chóng nhân cơ hội rời khỏi đó.

“Chưa chết sao?”

Bạch Lê Hiên hơi bất ngờ, rõ ràng là hắn ta không ngờ Lâm Nhất lại có thể đỡ được kiếm đó. Có điều, hắn ta cười lạnh lùng, có thể nhìn ra được, Lâm Nhất dùng cơ thể đỡ lấy kiếm đó thì đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Với Lôi Viêm Chiến Thể hoàn hảo của đối phương, có thể đỡ được kiếm của hắn ta thì cũng không có gì là kỳ lạ.

Nhưng liệu có đỡ được kiếm thứ hai không?

Rắc, rắc!

Lúc Bạch Lê Hiên đang chuẩn bị rút kiếm, chém thêm một kiếm nữa thì thanh kiếm trong tay đột nhiên gãy vụn thành từng mảnh, chớp mắt chỉ còn lại chuôi kiếm trần trụi.

Thể đoạn kiếm?

Lúc kiếm của đối phương bị gãy thì Lâm Nhất liền thấy áp lực được giảm bớt và bất giác nghĩ đến thể chất kỳ lạ của mình.

“Sư huynh tiếp kiếm”.

Trong lúc bất ngờ đến mặt mày biến sắc khi nhìn thấy cảnh đó, các đệ tử khác của Lăng Tiêu Kiếm Các liền đua nhau vứt kiếm của mình ra.

Soạt, soạt, soạt!

Chỉ trong tích tắc, những thanh kiếm sắc bén lần lượt vút qua không gian phóng đến.

Bạch Lê Hiên tiện tay đón lấy, cầm chắc chuôi kiếm, xoay cổ tay và chém ra một kiếm.

Kiếm ý đáng sợ lại xuất hiện, chỉ là một chiêu kiếm tùy tiện chém ra nhưng lại có uy lực có thể chém đứt cả sông núi.

Lâm Nhất rất tỉnh táo, hắn dùng hai ngón tay, nhanh tay kẹp lấy đầu kiếm.

Rắc, rắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK