Nhưng thời gian chung quy cũng hơi ít, bọn họ vẫn còn kém trạng thái đỉnh cao hưng thịnh một ít.
Còn Long Hạo, ông ta vốn không chợp mắt, trong bốn người khí sắc của ông ta là kém nhất.
Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên tia sáng, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Vách ngăn của cảnh giới Âm Dương tiểu thành đỉnh phong lại xuất hiện dấu hiệu dãn ra một chút, dường như bất cứ lúc nào cũng có cơ hội thăng lên cảnh giới Âm Dương đại thành.
Đây có thể xem như một niềm vui bất ngờ, hắn vừa củng cố cảnh giới Âm Dương tiểu thành, chưa từng nghĩ đến việc trong khoảng thời gian ngắn tu vi sẽ thăng lên.
Không ngờ sau hai ngày sát phạt, đặc biệt là đánh nhau với Hám Thiên Ma Viên kia một trận, bình cảnh kia lại được mở ra.
“Lâm Nhất, có lẽ ta và Phong Dã sẽ không ở lại thành Mộ Kiếm, chúng ta hẹn gặp lại ở Đại Tần đế quốc”.
Tả Vân đi tới tạm biệt Lâm Nhất.
Chuyện này hơi đột ngột, Lâm Nhất ngạc nhiên nói: “Thú triều nghìn năm khó gặp thế này là một cơ duyên rất lớn với chúng ta, trong hai ngày ngắn ngủi bình cảnh tu vi của ta đã được mở ra. Không nên bỏ qua cơ hội thế này đâu”.
Nghe hắn nói thế, Tả Vân và Phong Dã tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt Phong Dã cực kỳ nóng bỏng, hắn ta lúng túng nhìn về phía Tả Vân.
Sắc mặt Long Hạo không hề thay đổi, nhưng trong lòng hắn ta lại thấy buồn cười, ngươi giao thủ với Hám Thiên Ma Viên, có được kỳ ngộ này cũng không có gì lạ.
Hai người bạn này của ngươi muốn giữ mạng ở thành Mặc Thuỷ đã khá khó khăn, huống hồ là thành Mộ Kiếm đầy nguy hiểm.
Chẳng lẽ cứ để ngươi ra tay giúp đỡ mãi sao?
Tả Vân trừng Phong Dã một cái, trầm giọng nói: “Không cần đâu”.
“Đúng đúng đúng, Lâm Nhất, ngươi không cần phải lo lắng về chuyện này”.
Phong Dã hiểu ý Tả Vân, cười nói: “Hì hì, ta đợi ngươi ở Đại Tần đế quốc, đến lúc đó chúng ta cùng tham gia Quần Long thịnh yến. Chắc chắn ta sẽ là một con chốt thí, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi toả sáng, tranh đấu với yêu nghiệt tuyệt đỉnh, lần lượt giẫm bọn họ dưới chân, để Bát công tử Đại Tần ta được vang danh!”
Lâm Nhất rất nhạy bén, cũng đoán được tình hình, hắn nói với Tả Vân: “Huynh đợi ta ở Lăng Tiêu Kiếm Các nhé, cứ nói ra tên của ta, chắc chắn các bằng hữu ở Lạc Già Sơn sẽ hoan nghênh huynh”.
“Được, đợi ngươi ở Kiếm Các”.
Trên mặt Tả Vân cũng hiếm khi lộ ra ý cười.
Sau khi hai người đi, Long Hạo vân vê cằm cười nói: “Hai người bạn này của ngươi đúng là thú vị, tự mình biết mình, sợ ngươi ra tay giúp đỡ quá nhiều sẽ thấy phiền, cho nên quyết định rời đi”.
“Không”.
Lâm Nhất lạnh nhạt nói: “Ta bảo họ ở lại là muốn giúp đỡ họ, có điều là họ không muốn thôi. Bạn bè với nhau, có gì gọi là phiền phức chứ”.
Hàm ý trong lời nói của hai người không khác nhau nhiều.
Có điều Long Hạo cảm thấy Lâm Nhất bị buộc phải ra tay, lại không ngờ rằng là hắn cam tâm tình nguyện, muốn để hai người bạn của hắn tiến thêm một bước trong thú triều này.
Long Hạo cười ngượng ngùng, thấy trong lúc nói chuyện Lâm Nhất đã đi xa thì vội vàng đuổi theo.