Đám người Mặc Linh ở bên cạnh thấy vậy kinh ngạc không thôi, Viện trưởng của thư viện Thiên Phủ, ông lão tóc trắng trong mắt các đệ tử là một người vô cùng đáng kính.
Ít có ai có thể nói cười với ông ấy không hề sợ hãi như thế.
“Ông à, sao ông không giữ hắn lại cho thư viện Thiên Phủ một thời gian, cứ vậy mà đuổi hắn đi rồi”.
Mục Tuyết chạy theo, nhìn ông lão tóc trắng, trách cứ: “Hắn đánh bại được cả Tào Chấn, trong Quần Long thịnh yến lần này chắc chắn sẽ tỏa sáng”.
Ông lão tóc trắng tùy ý nói: “Cháu cảm thấy có thể giữ được hắn sao?”
“Chuyện này…”
Mục Tuyết nghe vậy lập tức không biết nói gì.
Ông lão tóc trắng nhìn bóng lưng Lâm Nhất đi xa, nói đầy sâu xa: “Đừng nói là thư viện Thiên Phủ, dù là Thiên Kiếm Tông ra mặt cũng không giữ được hắn. Hắn chỉ đại diện cho Lăng Tiêu Kiếm Các xuất chiến ở Quần Long thịnh yến. Tên nhóc đó tầm mắt cao thì cao, nhưng lại trọng tình cảm hơn bất kỳ ai khác”.
Liễu Vân Yên đồng cảm, khẽ giọng nói: “Hắn thật sự không giống với những người khác”.
“Đúng vậy”.
Trong mắt Mặc Linh lóe lên tia sáng, nói: “Quần Long thịnh yến, yêu nghiệt trên khắp cổ vực Nam Hoa đều sẽ hội tụ, với độ tuổi của hắn chưa chắc đã có thể xếp ở hàng đầu. Nhưng khí chất trên người hắn quả thật rất hiếm thấy ở người khác, hắn thật sự không giống ai”.
Những người khác mà Mặc Linh nói đương nhiên là những thiên tài trên bảng Long Vân. Nàng ta từng tham gia Quần Long thịnh yến, gặp qua rất nhiều yêu nghiệt, thậm chí nàng ta còn gặp được vài người tài giỏi hơn cả Lâm Nhất, nhưng không có ai cố chấp và kiêu ngạo giống như hắn.
Rõ ràng thiên phú hắn rất tốt, rời khỏi Đại Tần giống như rồng vào vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đệ tử của cấp bá chủ, có thể một bước lên trời ngay lập tức, tỏa sáng tứ phương, nhưng hắn lại rất cố chấp.
Thư viện Thiên Phủ không lọt vào mắt hắn, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ý định gia nhập bá chủ khác.
Ông lão tóc trắng nói giọng nhè nhẹ: “Tùy hắn đi, con đường hắn đi tuy rất khó khăn, cửu tử nhất sinh, nhưng một khi đi ra khỏi đó, thành tựu mà hắn đạt được sẽ chấn động đất trời… Ngay cả lão già này cũng không dám khẳng định. Trước mắt, thư viện Thiên Phủ có quan hệ tốt với hắn cũng xem như kết thiện duyên”.
Lời này khiến mọi người chấn động trong lòng, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên.
Trên khắp cổ vực Nam Hoa, Viện trưởng đại nhân cũng là một trong những người ở đỉnh cao nhất, ông ấy có thể đánh giá về Lâm Nhất như vậy đúng là khiến người ta kinh ngạc.
…
Quay trở về sân nhà thuộc về mình, ngoài mặt Lâm Nhất trông có vẻ bình tĩnh, thật ra sâu trong nội tâm vẫn còn đang phấn khởi.
Lần quan sát thần văn này đúng là thu hoạch không ít.
Hắn khẽ động tâm niệm, lập tức có ánh sáng tím bùng lên, tỏa ra từ sâu trong đáy mắt hắn. Trong con ngươi của hắn bỗng nhiên tỏa ra hung quang chói lọi, giống như man thú thượng cổ tái hiện, khiến người khác run sợ.
Hắn dang hai cánh tay ra, cơ thể khẽ chuyển động, sau đó thì nghe thấy có tiếng thú gầm xa xưa vang lên. Trong tiếng thú gầm ấy, sức mạnh Long Tượng trên người lập tức cuộn trào không ngừng.