Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm, sau đó vung tay lên, nắm chặt kiếm Táng Hoa đang nằm trong hộp kiếm vào lòng bàn tay. Vào khoảnh khắc cầm lấy chuôi kiếm, trong mắt thiếu niên lập tức loé lên chiến ý vô tận, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, hắn tựa như sát thần trở về từ sâu trong địa ngục vậy.
“Chết đi!”
Nụ cười trên mặt Lâm Nhất biến mất, khuôn mặt anh tuấn hơn người trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Vụt!
Kiếm ý Thông Thiên tản ra, kiếm Táng Hoa rời khỏi vỏ, Lâm Nhất bay lên trời, cổ tay hơi di chuyển, chém ra mười lăm nhát kiếm.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm mang và vảy chạm vào nhau, tia lửa bắn tung toé, mười lăm chiêu kiếm, không nhiều cũng không ít.
Mỗi một kiếm đều đâm vào điểm yếu, xuyên thủng lồng ngực, chùm sáng màu vàng như tia lửa bắn ra, liên tục rơi xuống.
Đến khi Lâm Nhất đáp xuống đất.
Ầm!
Mười lăm con Ma Viên cùng ngã xuống đất, thi thể nặng nề khiến bụi đất tung bay, kêu lên ong ong.
Bùi Tuyết mở mắt ra, cẩn thận quan sát, khung cảnh trước mắt khiến nàng ta ngạc nhiên. Tất cả Ma Viên đều chết hết vào thời khắc nàng ta nhắm mắt.
Mà ở cách đó không xa, một thiếu niên áo xanh đưa lưng về phía nàng ta, kiếm trong tay hắn đang có máu tươi liên tục chảy xuống.
Keng!
Lâm Nhất cất kiếm vào trong vỏ, chậm rãi xoay người lau mồ hôi trán, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Sức mạnh của Ma Viên vượt khỏi dự đoán của hắn.
Sau khi sử dụng kiếm ý Thông Thiên mà việc giết chết chúng vẫn khá là mất sức, nếu không vì trước đó đã giao thủ thăm dò điểm yếu trước, thì e rằng còn phải mất rất nhiều công sức.
“Chết hết rồi ư?”
Bùi Tuyết tỏ vẻ khiếp sợ, nàng ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, mười lăm con Ma Viên cấp bá chủ, yêu thú hung tàn có thân thể như đạo khí, vậy mà lại chết hết dưới kiếm của đối phương trong nháy mắt.
Thật sự giống như câu chuyện trong nghìn lẻ một đêm, không tưởng tượng nổi.
“Nếu không thì sao… Kiếm đã rời vỏ, chẳng lẽ còn phải để lại một con sống sót à”.
Lâm Nhất cất kiếm đi, lạnh nhạt nói, sau đó xử lý vết thương trước ngực.
Đây là vết thương con thú dẫn đầu kia để lại trước khi chết, rất sâu, gần như sắp làm gãy xương sườn. Nếu không nhờ có bảo cốt Thương Long bảo vệ, con Ma Viên thủ lĩnh kia sẽ có cơ hội khiến hắn bị thương nặng.
“Thật đáng sợ, sao ngươi có thể làm được chứ…”, Bùi Tuyết thầm thấy kinh ngạc, nàng ta biết đối phương rất mạnh, nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức khó tin như thế.
“Khó tin lắm à? Huyền Lôi song kiếm còn thua trong tay ta, đây chỉ là một đám yêu thú, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn cả người à?”, Lâm Nhất bình tĩnh nói.
Chiêu kiếm khi nãy khá nguy hiểm, nhưng cũng nằm trong sự kiểm soát của hắn, Lâm Nhất không cảm thấy quá kinh khủng.
Hắn xử lý vết thương, cười nói với đối phương: “Ta rất siêu phàm, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô gặp ta”.
Bùi Tuyết cạn lời, không muốn nói chuyện với đối phương.
Đúng là hắn rất siêu phàm, nhưng ngươi còn chưa tăng thực lực mấy. Đánh bại Huyền Lôi song kiếm và giết chết mười lăm con yêu thú cấp bá chủ trong nháy mắt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cái sau khó hơn rất nhiều, dù Huyền Lôi song kiếm đồng thời ra tay cũng không thể làm được.
Huyết mạch thân thể của Huyền Thiết Ma Viên mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều.
“Người đó phát hiện ra chúng ta rồi…”
Lâm Nhất nhìn về phía xa, trong bụi mù vô tận đó, hắn cảm nhận được một hơi thở vô cùng đáng sợ.
Hơi thở đó hào hùng như biển máu, mênh mông cuồn cuộn, dâng trào mãnh liệt. Đối phương cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý Thông Thiên nên mới nhìn về hướng này, hai cặp mắt đồng thời đánh giá đối phương từ khoảng cách rất xa.