Lại một kích va vào nhau, cả người trưởng lão Thiên Phách bị đánh văng ra xa, sắc mặt ông ta tái nhợt, mãi một lúc lâu sau mới thở dài và nói: “Tử Nguyệt Tâm Kinh quả thật đáng sợ, động chủ để ta đến luyện tập cùng ngươi xem ra là có hơi xem thường ngươi. Thật khó lường, hẳn là ngươi đã tu luyện Tử Nguyệt Tâm Kinh đến tầng mười hai viên mãn rồi, đúng không? Theo truyền thuyết, đến cảnh giới này, thậm chí có thể cắn nuốt huyết khí, mỗi một chiêu đều trí mạng”.
Vũ Hạo Thiên không có ý kiến, chỉ cười nhạt đáp: “Cắn nuốt huyết khí và chân nguyên chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi, sự mạnh mẽ của Tử Nguyệt Tâm Kinh không chỉ như thế”.
“Có lẽ là vậy, tuy nhiên, chỉ dựa vào tuyệt chiêu đặc biệt này, dù là cao thủ Thiên Phách cũng khó mà ứng phó được. Dưới Thiên Phách càng không có địch thủ, Quần Long Thịnh Yến lần này, vị trí đầu bảng chỉ có thể là của ngươi”.
Trưởng lão Thiên Phách khẽ nói, tuy nhiên, trong lòng ông ta luôn có cảm giác trong tay Vũ Hạo Thiên còn át chủ bài khác.
Nếu là trận chiến sinh tử thật sự, có lẽ ngay cả cơ hội chạy trốn, ông ta cũng không có, không… không phải “có lẽ”, mà là chắc chắn!
“Tuy sẽ có một chút khó khăn trắc trở, nhưng đến cuối cùng, vị trí đầu bảng chắc chắn sẽ thuộc về Vũ Hạo Thiên ta”.
Ánh mắt Vũ Hạo Thiên phát ra hào quang sáng chói, tràn đầy tự tin.
Tại viện của Tử Lôi Tông.
Triệu Vô Cực đang giao đấu cùng tông chủ, chỉ trong chớp mắt, hai người họ đã đánh được trăm chiêu. Cả hai đều dốc toàn lực, nhưng rất rõ ràng, Triệu Vô Cực không hề rơi xuống thế yếu, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Đám trưởng lão đứng bên cạnh quan sát gần như đều choáng váng, không dám tin vào mắt mình.
Tuy rằng tông chủ Tử Lôi Tông đã áp chế tu vi bản thân xuống ngang bằng với đối phương, nhưng tình huống trước mắt vẫn khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Nên biết, tông chủ đã mở ra thất phách, xem như đạt đến trình độ cao nhất trong cảnh giới Thiên Phách, tu vi sâu không lường được, nếu là bọn họ ở vị trí của Triệu Vô Cực, e là chỉ ba chiêu thôi, có khi chỉ vừa giao đấu đã bị tông chủ đánh thành thịt vụn, nói vậy cũng không hề khoa trương chút nào.
Hai người dừng tay, tông chủ Tử Lôi Tông cười nói: “Rất tốt, xem ra, mấy năm đến ngoại vực du ngoạn và tôi luyện, ngươi đã có thu hoạch kinh người. Ta cảm giác được ngươi còn ẩn giấu thực lực, một khi thi triển, thậm chí có thể áp chế ta. Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có át chủ bài gì hay không?”
Áp chế tông chủ!
Cách đó không xa, các trưởng lão của Tử Lôi Tông đều thay đổi sắc mặt.
Việc này… sao có thể chứ?
“Đến thời điểm quyết chiến ắt sẽ thấy được. Tuy nhiên, ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, không ai có thể ép ta phải sử dụng át chủ bài”.
Sắc mặt Triệu Vô Cực lạnh lùng, tuy hắn ta không bộc lộ quá mức, nhưng mỗi một người ở đây đều cảm nhận được duệ khí mạnh mẽ và cô đọng tản ra từ trên người hắn ta.
Giờ phút này, Viêm Long Tử, một trong Tam Tiểu Vương, cũng đang giao đấu.
Tuy nhiên, khác với Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên, hắn ta dùng một địch mười. Mười tên cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách đang cầm vũ khí giao chiến với hắn ta.