Vùng đất thần chiến?
Lâm Nhất nghe thấy giọng của Nguyệt Vi Vi thì sửng sốt, sau đó bỗng nở nụ cười, quay đầu lại bảo: "Vi Vi, cô tỉnh rồi hả!"
"Hừ, giờ mới gọi ta là Vi Vi!"
Vẻ mặt Nguyệt Vi Vi trở nên rạng rỡ, vui tươi, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Giờ đây, vết thương của nàng ta đã khỏi hẳn, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, xinh đẹp mỹ miều, con ngươi cũng trở nên lóng lánh cuốn hút như xưa.
Hai mắt Nguyệt Vi Vi lấp lánh, quyến rũ tràn ngập sức sống, mái tóc dài mượt mà xõa tung bay phấp phới. Nàng ta như một nàng tiên, khôi phục lại dáng vẻ trang nhã, xinh tươi, nghiêng nước nghiêng thành của ngày xưa.
Lâm Nhất ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, ý nàng ta là lúc dẫn nàng ta đi thì bảo Nguyệt Vi Vi, ta dẫn cô đi, chứ không phải Vi Vi, ta dẫn cô đi.
Đương nhiên là Lâm Nhất hiểu được sự khác nhau giữa hai cách gọi đó, hắn sửng sốt một chút rồi cười nói: "Có lẽ lúc đó ta cảm thấy gọi như vậy sẽ có khí thế hơn".
"Hừ! Sau này không được gọi ta như thế nữa, không thì ta không gọi huynh là Lâm ca ca nữa đâu, biết chưa Lâm ca ca", Nguyệt Vi Vi cưỡi khẽ nói. Sau đó, nàng ta xoay người xuống ngựa, nhìn cái xác phía trước hỏi: "Đây là xác của ai vậy?"
Lâm Nhất nhàn nhạt đáp: "Vũ Hạo Thiên".
"Chết đáng lắm. Tên này mà không chết thì sẽ trở thành một kẻ địch đáng gờm của huynh. Ở Huyền Hoàng giới đã đáng chết rồi, đến con đường thông thiên còn bám riết không tha, hắn ta cũng sống dai ghê".
Nguyệt Vi Vi hoàn toàn không có tý thiện cảm nào với Vũ Hạo Thiên, trong Quần Long thịnh yến thì chọc ghẹo nàng ta, huống chi hắn ta còn là kẻ thù không đội trời chung của Lâm Nhất. Nguyệt Vi Vi ngừng một lát, ngẩng đầu lướt qua đường ranh giới nhìn về phía trước: "Lâm ca ca, huynh có biết gì về vùng đất thần chiến không?"
"Hình như vùng đất thần chiến là nơi các thần linh đánh nhau, nghe nói chỉ có nơi như thế này mới có thể cho ra quả Thần Huyết".
Lâm Nhất khẽ nói.
Hắn cũng không rành về vùng đất thần chiến cho lắm, chủ yếu là do Bùi Tuyết kể, song lúc đó hắn cũng không hỏi nhiều.
Nguyệt Vi Vi ngó Lâm Nhất cười nói: "Có vẻ như Lâm ca ca cũng có chút hiểu biết về vùng đất thần chiến, nhưng không phải tất cả vùng đất thần chiến đều có thể sản sinh ra quả Thần Huyết. Có máu mà thần linh bị thương chảy ra, song vẫn phải đúng lúc rơi lên thiên tài địa bảo thích hợp, mới sinh ra được quả Thần Huyết".
"Thần linh đánh nhau bị thương là chuyện thường, nhưng lại rất ít khi chảy máu, chết đi lại càng hiếm hơn. E là trong vùng đất thần chiến này có thần linh bị thương cực kỳ nặng, nhiều thần huyết đến nỗi giờ vẫn chưa biến mất và còn sót lại cả ý chí của thần linh".
Lâm Nhất có vẻ khá ngạc nhiên: "Một luồng ý chí của thần linh thôi mà vẫn có thể giữ lại đến giờ, vậy bản thân họ phải mạnh cỡ nào".
"Không biết nữa".
Nguyệt Vi Vi nói với vẻ hết sức nghiêm trọng: "Sau khi thời đại thượng cổ huy hoàng biến mất, nhóm thần linh cuối cùng đều đã ngã xuống. Dù là thời đại biến động đầy loạn lạc sau này hay thời đại cận cổ thì vẫn không có thần linh mới sinh ra. Vì vậy, chẳng ai có thể đoán được thần linh mạnh như thế nào, chỉ có thể dựa vào một vài dấu vết còn sót lại trên sách cổ".
Nàng ta vừa kể vừa giơ cổ tay của mình lên, lộ ra một cái vòng tay sáng lấp lánh bằng bạc.
Lâm Nhất nhìn kỹ thì thấy trên chiếc vòng tay có chi chít thánh văn, một cái vòng tay nho nhỏ lại khắc nhiều thánh văn như vậy, hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi nó phải khó khăn đến mức nào.
Theo chân nguyên cuồn cuộn truyền vào, Lâm Nhất cảm giác được một sự dao động của không gian trên vòng tay kia, sau đó lập tức có một cái gương xuất hiện trong tay Nguyệt Vi Vi.
Vòng tay không gian.
Trong mắt Lâm Nhất nhấp nháy vẻ kỳ dị, vòng tay này cao cấp hơn túi trữ vật nhiều nên có lẽ không gian bên trong cũng lớn hơn.
Trong vô số thánh văn dường như còn giấu một linh trận loại nhỏ, nếu nó khởi động thì chắc sẽ phát ra sức mạnh cực kỳ khủng bố. Vòng tay này cần chân nguyên mới khởi động được, trước đó kinh mạch của Nguyệt Vi Vi bị phong ấn nên chưa thể dùng nó. Nhưng người ngoài muốn cướp, cũng phải suy xét đến sức mạnh của linh trận trên vòng tay.