Vạn Thu Dã cười khổ một tiếng rồi nói: "Công pháp Tiên Thiên tầng thứ bốn, công pháp Tiên Thiên của Vạn Phi Diệp mới miễn cưỡng đột phá đến tầng thứ hai, chẳng trách nó lại bại thảm như vậy".
Nhìn sâu vào Lâm Nhất vài cái, ông ta thở dài nói: "Đáng tiếc... nếu như căn cốt của ngươi tốt hơn một chút thì Tứ tông Tứ tộc đều sẽ tranh giành thu nhận ngươi đó".
"Mọi chuyện là do con người tạo nên".
Lâm Nhất cười ảm đạm, lơ đễnh nói: "Vạn tiền bối, ta định từ biệt, không cùng đường với mọi người nữa".
Vạn Thu Dã gật đầu nói: "Ngươi làm vậy là đúng đắn, dưới chân núi chắc chắn sẽ có đám do thám của Khổng gia, ngươi đi cùng chúng ta ắt hẳn sẽ bị bại lộ hành tung".
"Trước khi đi, ta muốn nhờ tiền bối một chuyện".
Vạn Thu Dã cười nói: "Ta biết ngươi định nói gì, cầm lấy cái này đi".
Lâm Nhất tò mò nhìn đối phương, nhận lấy tấm bản đồ cổ đối phương đưa tới, lập tức mắt sáng lên.
Bên trên có ký hiệu tất cả những nơi sản sinh ra trung tâm dung nham ở trong quận Thanh Dương. Hơn nữa còn đánh dấu phẩm cấp của từng trung tâm dung nham, cực kỳ chi tiết tường tận.
"Vạn tiền bối đúng là hiểu ta thật!"
Lâm Nhất nhận lấy cổ đồ, chắp tay cảm tạ.
"Viêm Ma Chi Khu của ngươi đã đạt đến tầng thứ hai, chắc chắn phải nghĩ cách ngưng tụ ra Viêm Ma Chiến Thể. Thực không giấu diếm, công pháp này phụ thân ta cũng có tu luyện, đây là những tư liệu về các điểm tập kết dung nham thời còn trẻ ông ấy cho người đi thu thập lại. Đáng tiếc... cuối cùng vẫn không dùng đến".
"Tại sao?"
Vạn Thu Dã nhìn Lâm Nhất, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tiểu hữu, ngươi nghĩ thiên hạ đều giống như ngươi sao. Có bao nhiêu người có thể cố gắng chịu được sự đau đớn do liệt hỏa đốt thân? Ông cụ miễn cưỡng đạt được yêu cầu của tầng thứ nhất, đến tầng thứ hai thì không chịu được nữa nên lựa chọn từ bỏ".
Lâm Nhất nghĩ ngợi, cũng phải.
Nếu không phải hắn đã luyện hóa hết 11 cánh hoa Hán Kim Liên thì e là cũng không đạt được yêu cầu của Lôi Viêm Chiến Thể tầng thứ hai.
Về phần mức độ đau đớn đó thì bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy run người.
Nghĩ đến lão tổ Vạn gia đang bế quan để tiến vào cảnh giới Huyền Võ, Lâm Nhất thuận miệng hỏi: "Không biết ông cụ sau khi đột phá được Huyền Quan thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào?"
"Rất mạnh, phất tay cũng có thể san bằng Tam đại gia tộc ở Tử Viêm thành".
Phất tay sao?
Trong lòng Lâm Nhất nảy sinh một tia hy vọng, ngẩng đầu nói: "Vậy chúc ông cụ đột phá thành công, trước khi đi ta cũng có vật này muốn tặng cho lệnh công tử".
"Ồ?"
Vạn Thu Dã nhận lấy một chiếc bình ngọc, có chút tò mò, giơ tay lên định mở ra.
Lâm Nhất cười nói: "Đợi sau khi ta đi hãy mở".
"Ha ha ha, được, ngươi nói vậy làm ta có chút mong đợi đó".
"Cáo từ!"
Lâm Nhất huýt sáo một tiếng, Huyết Long Mã lập tức xuất hiện trong tầm mắt, hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Trong tầm nhìn của Vạn Thu Dã, Lâm Nhất lưng đeo hộp kiếm, một người một ngựa nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ông ta.
Tuấn mã nhanh thật...
Trong lòng cảm thán một hồi, Vạn Thu Dã tò mò mở chiếc bình ngọc ra, vừa nhìn thấy vật bên trong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất rời đi, một tia sát khí nhanh chóng hiện lên trong mắt ông ta.
Tiên Thiên linh nhũ!
Vậy mà lại là dịch thể linh nhũ Tiên Thiên, Vạn Thu Dã thế nào cũng không ngờ được, thứ mà Lâm Nhất tặng cho Vạn Phong lại là vật này.
Hắn đúng thật đã tìm thấy được bảo bối trong linh hồ, trên người nhất định vẫn còn nhiều hơn.
Một lúc lâu sau, Vạn Thu Dã thở dài một hơi rồi lắc đầu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định truy sát.
Ánh mắt lộ ra vẻ mất mát sâu đậm: "Ta vậy mà lại không bằng một thiếu niên... chẳng trách, chẳng trách bao nhiêu năm qua ta cũng chỉ có thể độc bá ở Tử Viêm thành này".
Một mặt mất mát đó là sự bất đắc dĩ của anh hùng nhụt chí, cũng là sự tưởng nhớ lại thời niên thiếu hăng hái.
"Phong Nhi, con tới đây".
Vạn Thu Dã gọi đối phương tới, trầm giọng nói: "Lâm Nhất trước khi đi đã tặng cho con món đồ chơi nhỏ này".
"Ha ha, cái tên này kể ra cũng có chút lương tâm. Trời ơi, đây là...!", biểu cảm cười toe toét nhưng sau khi mở nắp bình ra thì Vạn Phong lập tức kinh ngạc đến mức bụm miệng lại, bởi vì cha hắn ta đã ra dấu im lặng không được lên tiếng.
Vạn Thu Dã từng từ từng chữ một nói: "Có bình linh nhũ này, không ai có thể lay động được vị trí thiếu chủ của con!"
Tàn nguyệt cô huyền, tinh quang ảm đảm.
Trong núi rừng hoang vắng, một mảnh tối đen.
Lười biếng tựa lưng trên một thân cây cổ thụ, Lâm Nhất tỉ mỉ xem lại cuộn tranh giữa đêm tối này.
Hắn đã mở ra Nhãn khiếu nên màn đêm không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn.
"Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi, Hoa mọc từ chốn nào? Ta cũng muốn biết, hoa này từ đâu sinh ra!"
Lâm Nhất thu lại cuộn tranh, khẽ lắc đầu.
Hắn vẫn luôn mang cuộn tranh hoa tường vi bên người, khi nào rảnh rỗi lại bỏ ra ngắm nhìn. Nhưng thứ mà Lâm Nhất nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là người áo lam tay trái cầm kiếm, lòng bàn tay phải có một đóa hoa tường vi nở rộ, mãnh hổ đang khẽ ngửi.
Hình ảnh đáng sợ ác quỷ đầy trời, oan hồn từ địa ngục vô tận mà Hồng lão đã nhắc đến hắn lại chưa từng chú ý được.
Về phần một mạt kiếm quang, chém hết muôn vàn ác quỷ thì lại càng không cần nhắc đến.
Đứng lên, quét mắt tuần tra tứ phía một lượt, Lâm Nhất khẽ nói: "Xem ra đúng là không đuổi theo".
Tặng chiếc bình ngọc đó là một việc làm khá mạo hiểm, hắn vốn không muốn thăm dò lòng người. Nhưng Vạn gia đối xử với hắn không tệ, hắn nhờ Vạn Thu Dã mà đã kiếm được lợi ích không thể đong đếm được.
Có ơn báo ơn, có oán báo oán.
Cho dù mạo hiểm một lần thử lòng người cũng không thể làm trái với nguyên tắc hành xử của bản thân.
Cũng may, cuối cùng vẫn không nhìn lầm con người Vạn Thu Dã này.
"Cứ ở lại khu núi hoang này mở khiếu thứ hai đã, vài ngày sau hãy vào thành để xử lý một phần Tiên Thiên linh dịch".
Trong lòng Lâm Nhất tính toán, Tử Viêm thành cũng coi như là một tòa thành lớn, Tiên Thiên linh dịch chắc sẽ đổi được một bộ kiếm pháp tốt.