“Hừ, ngu ngốc. Lãng phí nhiều Linh ngọc như thế, đúng là ngu ngốc thật, ta cược công tử Dạ một trăm viên Linh ngọc nhị phẩm, Lâm Nhất ắt phải chết!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Thông Nguyên của Huyền Thiên Tông xuất hiện.
Lấy ra một trăm viên Linh Ngọc, đặt mạnh lên phần đặt cược của công tử Dạ, vẻ mặt nhìn về phía Lý Vô Ưu đầy vẻ châm chọc.
Sự xuất hiện của hắn ta trái lại đã gây ra một trận huyện náo không nhỏ.
Dù gì hắn ta mặc dù thua Lâm Nhất nhưng cuộc chiến đó cũng đã thể hiện được thực lực mạnh mẽ của mình, lưu lại ấn tượng khá sâu trong lòng mọi người.
Nhiều người cảm thấy, nếu như không gặp phải Lâm Nhất thì có lẽ việc hắn ta lọt vào vòng tiếp theo của tổ thứ tám cũng không có gì bất ngờ.
“Ta còn tưởng là ai, hoá ra là bại tướng dưới tay ca của ta à, thế nào, còn chê ba ngày trước chưa đủ mất thể diện à? Thua thì cũng thua rồi, lại vẫn cố tranh thiệt hơn bằng võ mồm trên đài, sau cùng cũng chỉ thành trò cười”.
Lý Vô Ưu bật cười một tiếng chế giễu lại.
“Ta có nói sai sao? Hắn thắng ta thì đã làm sao, gặp phải công tử Dạ thì vẫn khó mà thoát chết thôi”.
Đáy mắt Thông Nguyên thoáng qua sát ý, lạnh lùng cười nói.
“Đặt cược Lâm Nhất, ba trăm viên Linh ngọc nhị phẩm”.
Đúng vào lúc hai người đang giằng co với nhau, bỗng có âm thanh lanh lảnh truyền đến, lại chính là Liễu Nguyệt của Thần Sách Doanh.
Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo của nàng ta chẳng có chút biểu cảm nào, lấy ra ba trăm viên Linh ngọc nhị phẩm đặt cho Lâm Nhất. Sau đó lại đặt thêm một trăm viên Linh ngọc nhị phẩm cho công tử Quan Sơn, ngay lập tức, tiền đặt cược cho hai người này tăng vọt lên.
Nhất là Lâm Nhất, Linh ngọc nhị phẩm đặt cược cho hắn đã lập tức tăng lên thành bốn trăm viên.
Đây đã được coi là một con số tương đối lớn, dù gì, đối với một người bình thường mà nói, bọn họ chỉ đặt cược Linh ngọc nhất phẩm mà thôi, Linh ngọc nhị phẩm vẫn tương đối ít thấy.
“Cược nhiều như thế, con nhóc nhà ngươi không phải đã thích ca của ta rồi chứ?”
Lý Vô Ưu nhíu mày, cười hi hi hỏi.
“Lo chuyện của ngươi trước đi”.
Liễu Nguyệt trừng mắt lườm đối phương, lạnh giọng nói.
Ân oán rắc rối giữa nàng ta và Lâm Nhất ở Đế Đô này trái lại có khá nhiều người biết đến, Lý Vô Ưu hỏi như vậy quả thực đã khơi lên trí tò mò của rất nhiều người.
“Đông vui vậy”.
Trong đám đông bỗng có một người đầu trọc chui ra, đợi sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ mặt mũi của người nọ thì ai nấy đều ngạc nhiên đến ngây hết cả người.
Trên tay hoà thượng đầu trọc cầm một bình rượu, ngũ quan anh tuấn có chút quá đáng, trên gương mặt treo nụ cười tươi hơn hớn, nhưng ngay lập tức đã có người nhận ra hắn ta.
“Công tử Lưu Thương!”