Luồng kiếm quang kia dường như vĩnh hằng, khoảnh khắc nó nở rộ thì hoàn toàn khiến mọi ánh sáng trong đất trời lu mờ.
Giới tử Thần U vừa lao ra từ dưới lòng đất ban nãy còn chưa kịp bay lên trời, Thánh Linh phượng hoàng lửa bảy màu trên đầu đã bị bổ nát, thoáng chốc hộc máu.
Ánh sáng của một kiếm kia cực kỳ chói mắt, một lát sau mọi người mới phát hiện Lâm Nhất đã rút kiếm từ bao giờ, trên đầu lơ lửng một vầng mặt trăng và mặt trời, hình thành một dị tượng hùng vĩ mặt trăng mặt trời cùng nhau tỏa sáng. Dưới ánh sáng của mặt trăng và mặt trời, bộ trường bào màu xanh trên người hắn trông có vẻ thanh nhã như một vị tiên.
Đây là chiêu mạnh nhất mà Lâm Nhất có thể thi triển, tên là Nhật Nguyệt.
Trên tán Thanh Tiêu, hoa diên vĩ nở rộ, ta có một thanh kiếm, nhật nguyệt cùng sáng.
Bịch!
Hai tay giới tử Thần U đỡ lấy một kiếm ấy, đầu gối mềm nhũn, lại quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất thêm lần nữa. Tóc tai hắn ta bù xù, vừa chật vật lại nhục nhã, khuôn mặt vặn vẹo nghẹn tím cả bầm như màu gan heo.
"Một kiếm này của ta chờ ngươi rất lâu rồi đó".
Lâm Nhất rũ mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
"Lâm Nhất, ngươi khinh người quá đáng!"
Giới tử Thần U gầm lên, tức đến hộc máu, cứ nói một chữ lại có máu tươi trào ra. Hắn ta bị người ta đánh lún vào lòng đất đã đủ chật vật và mất mặt, chuẩn bị thật lâu hòng rửa mối nhục xưa, khi lao ra ắt sẽ khiến cho Lâm Nhất quỳ xuống xin tha.
Nhưng ai mà ngờ được mọi việc sẽ trở nên như thế này, hắn ta đường đường là giới tử lại quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất thêm lần nữa.
"Dừng tay!"
Giới tử Huyền Long và Thiên Càn hoảng sợ, nghẹn đỏ cả mặt, lập tức xông đến.
Cảnh tượng này có vẻ hơi giống với lúc trước, nhưng hai người rõ ràng lại không bình tĩnh như vậy. Họ đồng loạt thi triển võ học Thánh Linh. Một con Thánh Linh Huyền Long và Thánh Linh Ma Tương lao ra khỏi cơ thể hai người, lập tức có uy áp khủng bố tỏa ra từ trên người họ.
Lâm Nhất vừa mới chém nát một con Thánh Linh, cuối cùng lại có thêm hai con nữa xông đến. Dù hắn có mạnh như thế nào thì cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.
Quần ẩu? Cũng nên kết thúc ở đây thôi!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn thả tay ra rồi chưởng một phát lên chuôi kiếm.
Phụt!
Kiếm Táng Hoa phóng ra ngoài như một tia chớp, đâm xuyên qua vòng bảo vệ kiên cố của đạo giáp trên người giới tử Thần U, đóng đinh hắn ta trên mặt đất.
Đôi cánh Kim Ô sau lưng Lâm Nhất chợt vỗ mạnh nâng hắn phóng lên cao, trực tiếp chống lại hai giới tử thi triển võ học Thánh Linh.
Mái tóc dài của hắn bay múa, sục sôi ý chí chiến đấu.
Hắn muốn lấy một địch hai, nghiền nát hai giới tử vì trò chơi lần này cũng nên đến hồi kết!
Huyền Long, Ma Tượng!
Hai Thánh Linh bay ra từ người hai đại giới tử tỏa ra uy áp khủng bố, thoáng chốc chấn nát quảng trường Phong Lăng vốn đã chồng chất vết nứt.
Rắc, rắc!
Nham thạch vỡ vụn, không ngừng có ngọn lửa phun ra, vô số tảng đá khổng lồ trôi nổi giữa không trung. Giờ phút này, quảng trường Phong Lăng nguy nga rộng lớn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một đống đổ nát, đâu đâu cũng tràn ngập những ngọn lửa, đá vụn ngổn ngang. Giới tử Thần U bị kiếm Táng Hoa đóng đinh trên một tảng đá lớn.
Hắn ta liên tục hộc máu, con ngươi tràn ngập vẻ căm phẫn và không cam, gò má trắng bệch không còn chút máu.
Việc liên tục quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất hai lần quả thật là một nỗi nhục nhã khôn kể không thể xóa nhòa đối với hắn ta.
Còn bóng dáng màu xanh đeo hộp kiếm sau lưng lại bay lên không, không chút sợ hãi chống lại hai đại giới tử Thiên Càn và Huyền Long dưới sự khó tin của mọi người.
"Chán sống à!"
Hai giới tử thấy Lâm Nhất không biết tự lượng sức mình xông tới thì trong mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo như băng, đáy mắt tràn ngập sự tàn nhẫn khiếp người.