Trên chiến đài vương giả rộng lớn lập tức xuất hiện một tầng hào quang dày đặc có hình nửa vòng tròn, bao phủ toàn bộ chiến đài.
Keng keng keng!
Dư chấn còn sót lại va vào màn hào quang phát ra tiếng nổ mạnh, dưới sự công kích liên tục, màn hào quang bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
“Hai tên này…”
Tám gã trọng tài vừa ra tay đều cảm thấy chấn động đến mức không nói nên lời.
Mãi một lúc lâu sau, những dư chấn còn sót lại mới tiêu tán, tám vị trọng tài đồng loạt thu tay lại, màn hào quang cũng nhanh chóng tan biến.
XÍU...UU!!
Vô số ánh mắt tò mò lập tức đổ dồn về phía đài chiến, lúc này, trên chiến đài vương giả, một thiếu niên mặc áo xanh đang từ từ hạ xuống giữa không trung. Bên dưới, trên cánh tay phải đang cầm kiếm của Bạch Lê Hiên có máu tươi không ngừng chảy ra từ ống tay áo, men theo thân kiếm nhỏ xuống dưới.
“Đáng chết, sao lại thế…”, ánh mắt Bạch Lê Hiên tràn đầy không cam lòng, gằn giọng nói.
“Ngươi thua”.
Tia lửa điện còn sót lại trên mặt đất vẫn còn nổ đì đùng, lúc này, kiếm thế trên người Bạch Lê Hiên đã vỡ nát.
Còn kiếm thế trên người Lâm Nhất thì lại bộc phát sự sắc bén trước nay chưa từng có, hệt như ánh trăng, tỏa ra thứ ánh sáng khiến mọi người phải ngước nhìn.
Thiên Phá Vân đấu cùng Thiên Lôi Phá, thắng bại đã rõ.
“Thua? Không thể nào!”, Bạch Lê Hiên nổi giận gầm lên, lách người xông đến, thanh kiếm đã không còn nguyên vẹn trong tay hắn ta điên cuồng đâm về phía Lâm Nhất.
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng chút luống cuống, hắn ung dung lui về sau, nhẹ nhàng né tránh cứ như đang dạo chơi vậy.
Sau bốn, năm kiếm, Bạch Lê Hiên càng trở nên điên cuồng, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, trông rất dữ tợn.
“Dừng ở đây thôi”, ánh mắt Lâm nhất lóe lên tia sáng lạnh, hắn nhẹ nhàng né tránh, rồi đột nhiên bộc phát khí tức khủng bố vô tận.
Một luồng kiếm quang bổ thẳng ra với tốc độ tia chớp.
Răng rắc!
Kiếm trong tay Bạch Lê Hiên bị chém thành hai đoạn.
Không đợi hắn ta kịp kinh ngạc, Lâm Nhất đã đánh một chưởng vào ngực hắn ta.
Rắc rắc rắc!
Âm thanh xương sườn đứt gãy liên tục vang lên, Bạch Lê Hiên bị đánh bay ra ngoài, hộc máu ngay tại chỗ, cả người hắn ta quỳ sụp xuống, không cách nào gượng dậy nổi.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn. Thiếu niên mà ngày đó bản thân xem là con sâu cái kiến, vậy mà hôm nay, hắn ta chỉ có thể ngước mắt nhìn. Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, sẽ không giết ngươi, thế nhưng thù của ngựa Huyết Long thì vẫn phải trả. Một chưởng này xem như thanh toán toàn bộ ân oán giữa chúng ta”.
Bạch Lê Hiên ôm lấy ngực, máu tươi không ngừng trào ra khóe miệng, vẻ mặt hắn ta lộ rõ sự kinh ngạc.
Cứ như đang chìm vào giấc mộng vậy, không muốn tỉnh lại nữa.
Trọng tài không giấu nỗi sự kinh ngạc, trầm ngâm nói: “Trận chiến tiếp theo, có thể ngươi sẽ đánh với Tần Vũ hoặc Vân Chân. Thương thế của ngươi không nhẹ, nên nghỉ ngơi một lúc rồi lại đến”.