Ánh mắt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, sát khí lạnh như băng bắn tán loạn, nếu Hân Tuyệt đại ca vẫn còn sống…
Nếu Hân Tuyệt đại ca vẫn còn sống, một kiếm chứa đựng kiếm ý Thiên Tiên vẫn sẽ chém lên đầu đối phương.
Thiên Đạo luân hồi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng.
Ầm!
Một kiếm mang không thể miêu tả bằng lời nở rộ trong tay Lâm Nhất, chiêu kiếm này chói chang tựa như ánh mặt trời, nhanh như tia chớp, muốn huỷ thiên diệt địa.
“Đáng chết, ta chắc chắn sẽ không thua, chắc chắn là như thế!”
Trong mắt Tần Vũ loé lên cảm xúc điên cuồng, hắn ta cắn đầu lưỡi, quát lên một tiếng, điều động Huyền Dương Quyết đến cực hạn. Dưới da mặt mơ hồ có hoa văn Hoả Diễm hiện lên, trông cực kỳ quái dị.
Chân nguyên Huyền Dương đáng sợ lại dâng trào trong người Tần Vũ một lần nữa, trên người hắn ta bộc phát ra hơi thở còn kinh khủng hơn trước đây.
Dù Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nhưng vì vị trí đứng đầu bảng, hắn ta sẽ bất chấp tất cả, liều mạng đến cùng.
Hắn ta giơ tay, lại một chưởng mang hoả diễm ngưng tụ, va chạm với kiếm mang đang bay đến.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, chiến đài vương giả to lớn lại không thể chịu đựng được, hoàn toàn sụp đổ.
Tựa như có một ngọn núi cao sụp đổ trước mắt mọi người.
Ầm ầm!
Chiến đài vương giả treo trên không trung hoàn toàn trở thành một đống đổ nát, đất đá mấp mô chất đống dưới đất.
Xoẹt!
Ở trung tâm gió bão, có người nhìn thấy một bóng người đâm rách chưởng mang, sau đó Tần Vũ chợt liên tục lùi về sau.
Trên không trung có máu tươi bắn ra.
Là của Tần Vũ!
Dưới kiếm mang hàm chứa kiếm ý Tiên Thiên, dù hắn ta có điều động Huyền Dương Quyết đến cực hạn thì vẫn không thể đỡ được.
Ngực Tần Vũ bị đâm trúng một kiếm, vết thương rất đáng sợ, có máu tươi còn đang tí tách rơi xuống.
“Thua rồi”.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người thầm cảm thán, nếu không ngoài dự đoán, vị trí đầu bảng chắc chắn là của Lâm Nhất rồi.
Chênh lệch quá rõ ràng.
Nhưng có thể chứng kiến kỳ tích ra đời, mọi người đều hơi kích động, bao nhiêu năm không thấy trận chiến khoa trương như thế, có thể tận mắt chứng kiến là niềm vinh hạnh to lớn đến mức nào chứ.
“Vô dụng”.
Lúc này, Lâm Nhất hờ hững cất tiếng châm chọc.
Nghe thấy câu này, trong lòng mọi người như có sấm chớp vang lên, Lâm Nhất còn nói đại hoàng tử vô dụng?
Đại hoàng tử Tần Vũ là một người thế nào chứ?
Dù là thân phận hay thực lực của hắn ta đều nằm ở đỉnh cao của Đại Tần đế quốc này, đứng ở trên cao, không ai sánh bằng. Xưa nay đều là hắn ta sỉ nhục người khác, không có thứ gì mà hắn ta không đạt được, không ai dám đắc tội với hắn ta.