Lâm Nhất đang vận chuyển chân nguyên chữa thương hoảng sợ phát hiện mình không thể nào cử động, ngay cả nhịp tim cũng chậm lại.
Thời gian như ngừng trôi, cảm giác sợ hãi tràn ngập cả trái tim, cảm giác này khiến người ta rất tuyệt vọng.
Trong mắt người đàn ông thần bí đeo mặt nạ vô diện loé lên ánh sáng kỳ dị, y bay lên trời, muốn ngăn cản một thương này.
Nhưng y vừa di chuyển, ông lão áo xám đã cười khảy, lập tức tiến lên.
Ông ta chặn y lại giữa không trung, không cho y bất kỳ cơ hội nào.
“Mau tránh ra!”
Người thần bí hiện lên sát khí, lạnh lùng quát.
“Ha ha, đừng hòng nhúng tay vào, trơ mắt nhìn tiểu tử này bị giết chết đi!”
Ông lão áo xám cười châm chọc, không hề sợ hãi một chút nào.
Vụt!
Trong nháy mắt, Liễu Long Phi khi nãy còn cách đó năm dặm đã rơi xuống trước xe ngựa của đại hoàng tử.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, người bình thường hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Không ai có thể đỡ được một thương này, thậm chí ngay cả miễn cưỡng nhìn thấy nó cũng không thể làm được.
Kết cục của Lâm Nhất dường như đã được định sẵn.
Két!
Nhưng đột nhiên có chuyện lạ xảy ra, lệnh Tiêu Vân trên người phía đệ tử Lý Vô Ưu của Kiếm Các đồng thời vỡ vụn. Vào lúc nó vỡ vụn, những Linh văn trong suốt xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.
Trong nháy mắt, Linh văn có lưu quang loé lên, tạo thành một trận pháp huyền diệu.
Vù!
Vào khoảnh khắc trận pháp thành hình, trên bầu trời có sao băng lướt qua, sáng chói cả mắt, rơi xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.
Ầm!
Là kiếm, kiếm Tiêu Vân, khi sao băng dừng lại trên mặt tuyết, mọi người mới nhìn rõ nó là gì.
Bảy thanh kiếm Tiêu Vân lần lượt rơi xuống từ trên trời, mỗi khi có một thanh kiếm rơi xuống, thiên địa đều rung lên một trận.
Hoa tuyết bắn khắp nơi dưới đất, bảy thanh trường kiếm rung động, dựng đứng trước người Lâm Nhất.
Kiếm quang vô tận nở rộ trên thân kiếm, tựa như đang tuyên bố điều gì…
Kiếm Tiêu Vân!
Hoa tuyết bắn khắp nơi, văn Vân lúc ẩn lúc hiện có ý nghĩa sâu xa trên thân kiếm linh động xuất trần, vô cùng rõ ràng dưới kiếm quang sáng chói.