Các trưởng lão thầm cảm thấy may mắn, đang định lấy lại tiền đặt cược thì Lạc Phong cười lớn: “Ai nói không có người thắng? Nếu cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên do Chung Vân Tiêu giành được, thì năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm này đương nhiên phải đưa cho Chung Vân Tiêu”.
“Hoang đường!”
Bạch Đình cười khẩy: “Chung Vân Tiêu? Ai mà biết con chuột nhắt này từ đâu xuất hiện? Cuộc chiến đồng minh mới vòng một thôi, chưa biết được vòng hai hắn còn có thể sống sót hay không. Đưa cho hắn? Cho một người chết à? Lạc lão quỷ, ta thấy ông càng ngày càng lú lẫn rồi đấy!”
“Đúng vậy, có trời mới biết Chung Vân Tiêu từ đâu xuất hiện, hắn nhờ chó ngáp phải ruồi thôi”.
“Cuộc chiến đồng minh mới vòng một thôi, dựa vào đâu mà cho hắn?”
“Ha ha, đừng nói là Lạc trưởng lão tức giận vì vòng này Lâm Nhất không xuất hiện nhé?”
“Đúng đấy, ván cược này đâu phải Lâm Nhất thắng. Nếu là Lâm Nhất thắng, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện đưa số linh ngọc nhị phẩm này cho ông. Chung Vân Tiêu? Ha ha, bây giờ hắn nổi tiếng nhất thời, nhưng có thể đi tiếp vào vòng hai hay không vẫn là một ẩn số”.
Tất nhiên các trưởng lão đều không muốn đưa linh ngọc nhị phẩm cho tên Chung Vân Tiêu gì đó, họ cược ít nhất cũng bốn, năm trăm viên linh ngọc nhị phẩm, đây không phải một con số nhỏ.
Có Bạch Đình đi đầu, những người khác cũng có can đảm hơn.
Lạc Phong cười không để bụng, chỉ trầm giọng bảo: “Bạch Đình lão quỷ, mặt ông cũng dày lắm, vậy chúng ta cứ chờ xem sao”.
Bạch Đình không chịu thua, cau mày nổi giận: “Chờ xem thì chờ xem, ta sợ ông chắc? Tên Chung Vân Tiêu này không thể dấy lên sóng gió, đương nhiên Lâm Nhất cũng không thể dấy lên sóng gió gì. Sau khi đám người Sở Hạo Vũ luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng, thực lực nhất định sẽ có chênh lệch với Lâm Nhất”.
Cỏ Kiếm Hoàng và đan Kiếm Vân là một sự kết hợp hoàn hảo, sau khi luyện hoá sẽ có hiệu quả ngay lập tức.
Bất luận là kiếm ý, tu vi hay cảm ngộ võ đạo đều sẽ tăng mạnh.
Việc có cỏ Kiếm Hoàng hay không khá quan trọng đối với cuộc chiến đồng minh.
Vì chắc chắn Sở Hạo Vũ sẽ lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên nên khi bị Chung Vân Tiêu vả mặt, Bạch Đình cảm thấy rất khó chịu.
Sau một hồi la lối om sòm, ông ta vẫn chưa trút giận hết, còn cười nhạo: “Lạc Phong lão quỷ, cho dù vòng này có thua hay không, chỉ cần Lâm Nhất chết ở núi Mai Kiếm, người thắng cuối cùng vẫn là ta!”
Lạc Phong híp mắt lại: “Ông chắc chắn vậy sao? Ta sợ dù mặt ông có to cỡ nào thì tới lúc đó cũng không đủ để cho người ta vả đây này!”
“Hừ, cứ chờ xem! Đã đắc tội mười người đứng đầu bảng Nhân mà còn không lấy được cỏ Kiếm Hoàng, hắn dựa vào đâu để tranh? Vẫn chưa biết được hắn có thể qua ải này để đi vào vòng hai không kìa!”
Cả đám trưởng lão trên bục đều nổi nóng, tranh chấp nhau khó phân thắng bại.
Thủ lĩnh của các đại đồng minh ở bên dưới lại bình tĩnh hơn nhiều, ai cũng tỏ ra nghi hoặc, không hiểu lắm.
“Chung Vân Tiêu? Tên quái quỷ này từ đâu xuất hiện vậy...”
Vẻ mặt Vương Diễm cũng hơi khó coi, hắn ta ỷ có Sở Hạo Vũ, cho rằng Sở Hạo Vũ nhất định sẽ lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên, không ngờ cuối cùng lại bị người khác đoạt mất.