Nhưng người tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến đại thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người có thể tu luyện đến viên mãn đỉnh phong chính là lông phượng sừng lân, tối đa chỉ có hai ba người, và Lâm Nhất là một trong số đó.
Còn về kiếm ý Thông Linh thì… không có ai cả, không một ai làm được, không ai…
Dù là lớp kiếm khách thế hệ trước cũng không có, có thể là có, nhưng chưa ai gặp được, người như vậy… gần như trở thành truyền thuyết.
Kiếm ý thật sự rất khó để lĩnh ngộ, sau khi lĩnh ngộ, tu luyện càng khó.
Trong đại thế, mỗi người như rồng, bậc cân quắc bất nhượng tu mi, ai cũng đều có ý chí vươn lên.
Nhưng kiếm đạo của hắn đã quyết sẽ tranh phong trong trận đại thế kia, phát ra hào quang sáng chói của riêng mình, chỉ tranh hiện tại, không cầu kiếp sau.
Kiếm ý Thông Linh kia không thể tranh!
Dù là truyền thuyết của cổ vực Nam Hoa, cũng phải khắc lên đó dấu ấn thuộc về Lâm Nhất, nở rộ trong thịnh yến.
Dù là truyền thuyết, cũng muốn dùng một kiếm chém đứt.
“Đáng chết! Là hổ Lôi Nham, da của nó rất cứng rắn!”
Phong Dã cùng Tả Vân đang chém giết mấy con yêu thú cảnh giới Âm Dương, ngay thời điểm căng thẳng, đột nhiên có một con yêu thú Âm Dương đại thành nhảy chồm lên.
Ầm!
Nhưng khi con hổ Lôi Nham kia vừa nhảy lên thì giữa không trung, một đóa Tử Diên màu tím nở rộ, một luồng kiếm quang màu bạc xuyên thủng hư không, khoảng cách mấy ngàn thước nhưng chỉ thoáng chốc đã đến, xỏ xuyên qua đầu hổ Lôi Nham, khiến nó chết ngay tại chỗ.
Uy lực của kiếm quang vẫn không giảm, nó quét ngang qua, chém đôi hai con yêu thú đang vây quanh Tả Vân và Phong Dã.
“Là Đạn Chỉ Thần Kiếm…”
Phong Dã bó tay rồi, hắn ta cũng đã từng chứng kiến uy lực của Đạn Chỉ Thần Kiếm, nên biết được nó không hề khoa trương như vậy.
Thiết Toả Hoành Giang!
Tả Vân bên cạnh vẫn thản nhiên như không, trên người hắn ta bộc phát đao ý khủng bố, vung đao quét ngang, đao quang hệt như một cái xích sắt to lớn xuất hiện trong dòng nước lạnh lẽo, lắc lư chia cắt Giang Hà, ngay cả giao long cũng không thể qua được.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một đao kia quét ngang qua, chém giết tất cả số yêu thú còn lại, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tả Vân thu đao lại, đứng nhìn về phương xa, mỉm cười với Lâm Nhất. Lâm Nhất cũng gật đầu, nở một nụ cười đáp lại.
Chẳng mấy chốc, yêu thú trong tầm mắt đã bị giết không còn một mống, hắn suy tư trong chốc lát, cuối cùng quyết định không đi sâu vào núi.
Dù sao vẫn lấy thủ thành làm chuyện chính, truy giết quá xa, lỡ không kịp quay về cứu viện thì không tốt.
Lâm Nhất tùy tiện cắm kiếm Táng Hoa trong đống thi cốt, rồi khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn đặt ở hai bên gối, từ từ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng vận chuyển Tử Diên kiếm quyết.
Xoạt!
Giữa núi thây biển máu, một đóa hoa Tử Diên từ từ nở rộ ngay vị trí Lâm Nhất ngồi, khiến cả người hắn đằm chìm trong ánh sáng bạc mờ ảo.