Điện Phi Vân dần trở nên nhộn nhịp, khi trao đổi, trên mặt nhiều đệ tử không khỏi lộ ý cười. Phải biết rằng lúc nãy, Lâm Nhất bảy bước thành kiếm, đã làm trên dưới Phù Vân Kiếm Tông đều bị áp đảo không thở nổi, cơn chấn động trong lòng cho đến giờ vẫn khó lắng xuống.
Nếu Lâm Nhất bị loại ngay tại cửa đầu tiên của Phù Vân Thập Tam Quan, như vậy chứng tỏ hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, áp lực của mọi người sẽ lập tức giảm đi một nửa.
"Sư tỷ, Phù Vân Thập Tam Quan thật sự khó như vậy sao?"
Tiểu Vũ Nhược nhìn về phía núi Thánh Kiếm, ôm con mèo ngốc, nhíu mày hỏi nhỏ.
Thấy qua hai canh giờ mà Lâm Nhất vẫn chưa qua được cửa đầu tiên, tâm trạng của Diệp Tử Lăng rất tốt, trên gương mặt lạnh lùng lộ ý cười, trong mắt có vẻ kiêu ngạo lóe lên: "Đương nhiên rồi! Không chỉ thử thách của các cửa khó khăn tới cực điểm, cần phải có thiên phú kiếm đạo mới tìm ra được chữ, mà còn phải có thực lực để chiến thắng. Quãng đường giữa các cửa cũng vô cùng khó đi, ngay cả Tinh Quân cũng khó đi nửa bước. Một năm trước, ta có tu vi cảnh giới Ngân Hà đại thành cũng phải trải qua bao thăng trầm mới miễn cưỡng đi tới cửa thứ chín."
Tiểu Vũ Nhược căng thẳng nói: "Vậy Nhất sư huynh, chẳng lẽ thật sự ngay cả cửa đầu tiên cũng không qua được!"
"Điều đó tương đối có khả năng xảy ra. Với thiên phú của hắn, chắc chắn có thể tìm ra chữ, nhưng liệu có chiến thắng được hay không thì khó nói, dù sao tu vi của hắn mới chỉ ở cảnh giới Thiên Phách."
Khóe miệng Diệp Tử Lăng khẽ nhếch lên một nụ cười, bình tĩnh tự nhiên, chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, nàng ta nhìn về phía con mèo ngốc trong lòng Tiểu Vũ Nhược, cười nói: "Con mèo ngốc này ngủ ngon lành thật, chủ nhân của nó ở trên núi Thánh Kiếm chẳng biết đang phải chịu đựng sự tra tấn gì đây!"
"A!"
Nghe vậy, Tiểu Vũ Nhược không khỏi nhíu mày lo lắng, vội vàng nói: "Sư tỷ, sư tỷ, sư tỷ hãy giúp Nhất sư huynh đi."
Diệp Tử Lăng chậm rãi cười nói: "Ta không thể giúp được hắn, huống hồ hắn còn không biết tự lượng sức mà đánh cược với ta, nhóc con này, tình yêu nảy mầm rồi à. Yên tâm đi, hắn sẽ không chết đâu, chỉ là mất mặt một chút, trước mặt ta phải hạ mình mềm mỏng là xong."
Vù vù!
Ngay lúc này, bỗng nhiên xảy ra biến cố.
Trong bầu trời rộng lớn của Phù Vân Kiếm Tông vang lên một tiếng kêu chói tai, ngay sau đó là tiếng kiếm vang dội khắp tám phương, liên miên không dứt.
Leng keng!
Âm thanh ấy như tồn tại từ muôn thuở, bất diệt vĩnh hằng, như tiếng chuông vàng vang bên tai mọi người.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Âm thanh ngày càng dồn dập, khúc kiếm ngâm này như đã đè nén ngàn vạn năm tháng, cao vút hùng tráng, khiến nhiệt huyết của người nghe sôi sục.
Chuyện gì vậy?
Sắc mặt Diệp Tử Lăng hơi thay đổi, vội vàng nhìn về hướng núi Thánh Kiếm, chỗ đó có luồng sáng xanh nở rộ xoay tròn quanh đỉnh núi.
Nhìn kỹ, luồng sáng xanh hùng vĩ ấy là một con chim, đó là thánh thú Thanh Loan, tỏa ra khí tức thiêng liêng vô cùng.
"Thanh Loan!!"
"Lâm Nhất đã qua cửa đầu tiên!"
Điện Phi Vân lập tức vang lên tiếng xôn xao, Thanh Loan chính là Thánh Linh của Phù Vân Thập Tam Kiếm, mỗi khi có người qua cửa sẽ có Thanh Loan bay lên.
Đây chính là hiện tượng lạ sau khi qua cửa, bây giờ Thanh Loan đã xuất hiện, tức là Lâm Nhất chắc chắn đã qua cửa đầu tiên.
"Sư tỷ sư tỷ, Nhất sư huynh đã qua cửa rồi!" Tiểu Vũ Nhược phấn khích nhảy nhót, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn hiện lên vẻ hớn hở vui mừng.
Sắc mặt Diệp Tử Lăng hơi mất tự nhiên, quay đầu nói: "Mới chỉ là cửa đầu tiên mà thôi."