Một ngụm máu tươi chảy ra như suối, Thạch Minh đau đớn đến mặt mày vặn vẹo, hét lên thảm thiết.
Lâm Nhất bước từng bước một về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, sát khí cuồn cuộn của hắn khiến cả không gian đều chấn động.
Thạch Minh hoảng sợ nhìn Lâm Nhất, hai tay không ngừng múa may trên mặt đất, cơ thể không kiềm được lùi về sau, run rẩy nói: "Lâm Nhất, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi hết, ngươi đừng đến đây, đừng đến đây..."
Hắn ta hoàn toàn bị dọa vỡ mật, không có nổi một chút chống cự nào.
"Mạng của ngươi!"
Lâm Nhất dừng chân lại, lạnh lùng nói.
"Không không không, đừng giết ta, đừng giết ta...", Thạch Minh hoàn toàn luống cuống, sâu trong lòng bị một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có bủa vây. Nếu hắn ta có thể đứng dậy thì đã quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất cầu xin tha thứ rồi.
Mặt mày Lâm Nhất vẫn chẳng chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Đã quên nói với ngươi, mấy cái tên Liễu Mộ, Mặc Diễm, Từ Khuyết mà ngươi nói đã chết hết trong tay ta rồi".
Cái gì!
Đầu óc Thạch Minh thoáng chốc trống rỗng như sét đánh giữa trời quang, lập tức hiểu được tại sao những người khác nhìn thấy Lâm Nhất lại sợ run như vậy.
Chỉ là hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì tay Lâm Nhất đã kéo một cái trên không, cơ thể Thạch Minh lập tức bị đưa đến trước mặt hắn.
Bàn tay đang vươn chợt nắm chặt thành quyền, lộ ra ánh hào quang chói mắt đấm mạnh một phát ra ngoài.
Ầm!
Một đống sương máu nổ tung trên không, trên đời đã không còn Thạch Minh nữa.
Những tinh anh còn lại của giới vực Thanh Hồng đều mặt mày trắng bệch, sau khi tỉnh táo lại lập tức cuống quít chạy trốn.
Ánh mắt Lâm Nhất vẫn lạnh lẽo như băng sau khi đánh chết Thạch Minh. Hắn có thể tha thứ đám người còn sót lại của giới vực Huyết Cốt, nhưng lại không thể bỏ qua cho đám người kia.
Tra tấn bạn của hắn, đám người kia không có một ai là vô tội hết!
"Chết đi!"
Trong tiếng quát, Lâm Nhất lập tức vung tay lên.
Mấy trăm cánh hoa nở rộ sau lưng, trong lúc hoa nở hoa tàn có vô số kiếm quang bắn ra. Thoáng chốc, đã đuổi theo những kẻ bỏ trốn, kiếm khí sắc bén lập tức nghiền nát bọn họ ra bã.
Giới vực Thanh Hồng không có ai là còn sống, toàn bộ chết hết.
Đám đông đằng sau thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, không biết phải làm sao, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc đến khó tin. Dù họ có nghĩ nát óc cũng không ngờ được Lâm Nhất chỉ vẫy tay thôi đã có thể tiêu diệt một cái giới vực cấp cao.
Trước cửa tông môn Ngôi Vân Tông phút chốc yên tĩnh như chết, nhưng đối với mọi người lại vô cùng dài lâu.
Đầu óc họ hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, sự đả kích ấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Vốn một chữ cút của Lâm Nhất lại dọa lui được sáu giới vực cấp cao đã đủ chấn động, nhưng đợi đến khi hắn ra tay thật sự thì mọi người mới hiểu được cái gì là khủng bố chân chính.
Tuy thực lực của Thạch Minh không thể so sánh được với
đám Liễu Mộ, nhưng ít nhiều cũng là thủ lĩnh của một giới vực cấp cao.