Có tiếng ngọc vỡ vang lên, viên ngọc ầm ầm nổ tung, kiếm uy của Nam Cung Vãn Ngọc đột nhiên tăng vọt, trên đài Thăng Long, người ngoài nhìn thấy một tia kiếm quang rực rỡ không thể miêu tả được bằng lời, khi kiếm quang xuất hiện, vạn vật trên thế gian đều như mất đi màu sắc.
Người xem chăm chú đến mức quên cả việc reo hò, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
Phụt!
Đến lúc lấy lại tinh thần đã thấy Lý Mộ Bạch không ngừng lùi về sau, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn ta sờ tay lên cổ, trên cổ có vết máu nhạt, mang theo cảm giác lạnh lẽo, khiến cả người hắn ta đều rất lạnh, không ngừng run rẩy.
Tuy là luận bàn, nhưng chỉ cần chiêu kiếm cuối cùng dùng nhiều lực lượng hơn, hắn ta có thể sẽ phải chết.
Trên đài đã phân thắng bại, khoé mắt Lâm Nhất có máu tươi chảy xuống.
Đôi mắt của hắn bị thương rồi.
“Lâm Nhất, mắt của ngươi làm sao thế?”
Mấy người nhóm Mai hộ pháp hoảng hốt hét lên, sắc mặt thay đổi, trong thời điểm quan trọng này sao mắt có thể bị thương được.
“Không sao”.
Lâm Nhất nhắm mắt lại, an ủi mọi người không cần quá lo lắng.
Nhưng hai mắt hắn cũng không mở ra, vẫn nhắm chặt như cũ, khiến mọi người thật sự hơi lo lắng.
Dẫu sao chiến đấu theo nhóm sắp kết thúc, Lâm Nhất cũng sắp ra trận, đối thủ tiếp theo dù là Lý Mộ Bạch hay Nam Cung Vãn Ngọc đều vô cùng mạnh mẽ, không thể có chút sơ suất nào.
Nguy hiểm quá!
Lâm Nhất thầm nói một tiếng, hắn thật sự không ngờ hàn băng kiếm ý của Nam Cung Vãn Ngọc có thể tu luyện đến mức này.
Lâm Nhất sử dụng kiếm ý Thông Linh, mỗi một chi tiết của đối phương đều phóng to gấp mười lần, ánh sáng của kiếm ý mà người bìnnh thường không thấy lại tựa như ngọn lửa trong mắt hắn.
Có thể thấy quang mang của chiêu kiếm cuối cùng khiến Lâm Nhất thấy chói mắt đến mức nào, thật sự chẳng khác nào ánh mặt trời.
Nhưng Lâm Nhất cũng có chút thu hoạch, trong chiêu kiếm rực rỡ nhất kia, cuối cùng hắn cũng nhìn ra chút sơ hở.
Một lúc lâu sau đó, hắn mới từ từ mở mắt.