Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Phong lập tức trở nên rất khó coi, trong lòng cực kì ấm ức.
Nỗi nhục ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, hắn ta chỉ muốn lập lức giẫm lên người Lâm Nhất, chà đạp một phen.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhẫn nhịn, lúc này không phải cơ hội để ra tay.
Đợi khi nào tiểu tử này và Dương Hùng đánh nhau, tới lúc đó trả thù gấp bội là được!
Một lát sau, Cổ Phong mới lặng lẽ che giấu sát khí lạnh lẽo trong mắt, cười giải thích: “Lâm huynh, tại hạ chưa từng nói những lời này, nha đầu này hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ lo lắng cho huynh nên mới ghé qua kiểm tra thôi, không có ý gì khác”.
“Ngươi đã nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là ta đã nói gì. Mới mấy ngày không gặp mà trí nhớ của ngươi đã trở nên kém như vậy rồi ư?”
Lâm Nhất bình tĩnh cười đáp.
“Huynh đã nói gì cơ?”
Cổ Phong nghe vậy thì sững sờ, cố nhớ lại, hình như đối phương đã từng nói rằng đừng để hắn gặp lại hắn ta trong thư viện Thiên Phủ, nếu không cứ gặp một lần sẽ đánh một lần. Hắn ta lập tức tái mặt, run giọng cười: “Lâm huynh nói đùa đúng không? Với phong thái của huynh, lẽ ra đã nên tha thứ cho sự lỗ mãng của tại hạ ngày đó rồi chứ...”
“Ta không có thời gian nói đùa với ngươi. Bây giờ ngươi muốn tự ra tay hay để ta ra tay?”
Nụ cười trên mặt Lâm Nhất chợt tắt, vẻ lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Tha thứ?
Trước giờ hắn không phải người tốt tính, loại người rõ ràng đến để xem trò cười của hắn, tiện thể giẫm lên người hắn này, sao hắn có thể có thái độ tốt với hắn ta được?
“Lâm Nhất, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Biểu cảm trên mặt Cổ Phong liên tục thay đổi, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Lâm Nhất, nỗi ấm ức trong lòng bùng nổ, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, hắn ta trầm giọng: “Chó quýnh lên cũng biết nhảy tường, ngươi đừng quá đáng, nếu không cá chết lưới rách, ngươi ra tay với ta thì cũng chỉ có lợi cho Dương Hùng thôi!”
Nói xong, khí tức cảnh giới Âm Huyền đại thành trên người hắn ta đột nhiên tăng vọt khiến rất nhiều người nhìn qua.
“Ngươi nói không sai, tiếc là ở trong mắt ta, ngươi còn không bằng một con chó”.
Lâm Nhất bình tĩnh đáp.
Nhưng câu nói này lại như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Cổ Phong.
Hắn ta luôn là người bắt nạt người khác, thế nhưng hôm nay lại bị Lâm Nhất sỉ nhục nặng nề như thế.
Nói hắn không bằng một con chó ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không để sự nguy hiểm của hắn ta vào mắt.
Nghe vậy, khoé miệng không ít đệ tử nòng cốt tranh đoạt hoa Huyền Âm ở xung quanh đều khẽ giật, Lâm Nhất quá độc ác.
Hắn không nể mặt chút nào, bất cứ ai khi bị sỉ nhục như thế có lẽ đều không thể nhịn được.