La Chấn và Tần Lâm bị cú đấm này đánh rơi xuống Đạo Đài chỗ móng vuốt Thương Long. Trùng hợp rơi xuống bên cạnh Quân Mộng Trần đang quỳ dưới đất không thể đứng dậy, Quân Mộng Trần bị lực lượng của Vũ Hạo Thiên giam cầm, từ lúc quỳ dưới đất đã không thể đứng dậy được.
Còn La Chấn và Tần Lâm thì có vẻ chật vật hơn, sắc mặt hai người nhăn nhó, sau mấy lần giãy giụa, cả hai phát hiện bản thân không thể cử động. Xương cốt đều đã vỡ, chỉ cần nhúc nhích là sẽ đau như xé gan xé ruột.
Vụt!
Trong ánh trăng màu trắng bạc, Vũ Hạo Thiên đứng kiêu ngạo trên cao, nhìn xuống dưới với vẻ khinh thường. Mái tóc dài của hắn ta xoã xuống, găng tay trong tay có lửa tinh thần màu đen cháy rực, trở nên cực kỳ chói mắt.
Hắn ta đảo mắt nhìn xuống ba người La Chấn đang vô cùng chật vật từ trên cao, trong mắt lộ vẻ châm chọc.
“Người đứng đầu bảng Thương Long cũng chỉ là một trò cười mà thôi”.
Vũ Hạo Thiên hừ lạnh, hắn ta nâng mắt nhìn về phía cao thủ Bùi Tuyết còn lại, trong mắt lộ vẻ lạnh như băng, hàn mang loé lên khiến người ta thấy khó thở, còn mang theo sự sắc bén vô địch.
Hắn ta muốn gây chuyện với cả Bùi Tuyết à?
Mọi người tỏ vẻ căng thẳng, những người đang có mặt đều biết, nữ tử áo tím trên người tràn đầy khí chất quyến rũ này không chỉ có vóc người hoàn mỹ mà còn có lai lịch thần bí.
Dù là La Chấn hay Mục Tu Hàn trước đây cũng không dám gây chuyện với nàng ta.
Thế lực sau lưng nàng ta khá đáng sợ, khiến những người biết rõ nội tình đều kiêng dè, người không biết cũng có thể đoán được đại khái.
Nếu Vũ Hạo Thiên thật sự dám động vào cô gái này, e rằng sẽ tạo thành chấn động cực kỳ to lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ con đường thông thiên.
Trong mắt Vũ Hạo Thiên có ánh sáng loé lên, tràn đầy sự cay nghiệt, đương nhiên hắn ta biết nữ tử này có lai lịch không tầm thường. Trong cơ thể đối phương phong ấn một lực lượng rất kinh khủng, khiến hắn ta cũng cảm thấy kiêng dè, lực lượng này tích luỹ trong cơ thể đối phương, được che giấu rất kỹ lưỡng.
Nếu không cần thiết, đương nhiên không nên động vào nàng ta.
Nhưng trước đó nữ nhân này đã phá hoại kế hoạch của hắn ta, dường như có liên quan với Lâm Nhất.
Việc này… khiến hắn ta muốn giết người, thậm chí còn muốn giết nàng ta hơn cả giết mấy người nhóm La Chấn.
Hắn ta không muốn khi ra tay với Lâm Nhất lại bị nữ nhân này ngăn cản nữa, vẫn nên tiêu diệt tai hoạ này sớm một chút thì tốt hơn.
“Chỉ là may mắn lấy được một găng tay thần ảnh mà đã cảm thấy bản thân vô địch rồi à? Có lẽ bây giờ trái tim của ngươi đang thấy đau lắm nhỉ, lực lượng Phệ Tâm mà ma hồn oán giận để lại cũng đâu dễ chịu đựng như thế”, bị đối phương nhìn chằm chằm, Bùi Tuyết vẫn hờ hững cười nói.
Trong mắt Vũ Hạo Thiên lập tức thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nữ nhân này có thể nói ra lai lịch găng tay của hắn ta, thậm chí còn biết cả khuyết điểm của nó.
“Việc này cũng không cần cô quan tâm. Ta không muốn ra tay với cô, nếu cô rời đi vào lúc này, ta có thể cho cô một con đường sống”, nét mặt Vũ Hạo Thiên không chút cảm xúc, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía đối phương, sát khí trên người âm thầm dâng trào, uy hiếp trong im lặng.
Mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc và rung động.
Bọn họ đoán được đại khái lai lịch của nữ tử áo tím, đó là một thế lực khá đáng sợ, đáng phải kiêng dè ở con đường thông thiên.
Ở con đường thông thiên này, những người đó có địa vị cao quý, là tồn tại như thần linh, bất cứ thế lực nào cũng không dám động vào.
Nhưng hôm nay Vũ Hạo Thiên này lại không chút khách sáo, tựa như chỉ cần không vui là có thể giết chết nàng ta bất cứ lúc nào, hoàn toàn không hề kiêng nể.
Đáng sợ quá, Vũ Hạo Thiên thật sự như bị điên rồi vậy.
Lâm Nhất cùng xuất thân từ Huyền Hoàng giới với hắn ta đã rất kiêu ngạo rồi, mà Vũ Hạo Thiên này lại còn kiêu ngạo hơn, dường như hắn ta đã kiềm chế rất lâu, đến bây giờ mới bộc phát hoàn toàn.
Bùi Tuyết cười nói: “Ngươi sợ sau khi Lâm Nhất ra ngoài, ta sẽ giúp hắn đúng không?”
Oanh!
Nghe nàng ta nói thế, sát khí trên người Vũ Hạo Thiên lập tức dâng lên tận trời, cuồn cuộn sôi trào như sóng cuộn trên sông lớn.
Vũ Hạo Thiên không còn chần chừ nữa, trong mắt đã bị bao phủ bởi sát khí, hắn ta lạnh lùng nói: “Có những lúc, nữ nhân thông minh quá cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nếu ta muốn giết cô, cô đừng nghĩ hắn sẽ xuất hiện cứu cô, cơ duyên trên Tạo Hoá cũng không quá khó. Ta cũng mong hắn sẽ không chết trong kiếp nạn này, không thể tự mình giẫm hắn dưới chân thì tiếc lắm”.
“Nhưng trước lúc đó… cô vẫn nên để cái mạng lại trước đã!”
Vụt!
Vừa nói xong, ngọn lửa quấn quanh găng tay thần ảnh trên tay Vũ Hạo Thiên lại bốc cháy hừng hực một lần nữa.
Rõ ràng lửa tinh thần màu đen khác lửa tinh thần bình thường rất nhiều, trong ngọn lửa chứa đựng một hơi thở xưa cổ. Đó chính là hơi thở của ma hồn oán giận để lại, cũng là uy năng do thần văn tản ra, thứ được gọi là găng tay thần ảnh chứa đựng lực lượng kinh khủng khiến người khác phải tuyệt vọng.