Hoa Tinh Ma hết đóa này đến đóa khác rơi xuống, so với bông tuyết còn xinh đẹp, kiều diễm và ướt át hơn, toát lên sắc thái mê người.
Kiếp lôi trên vòm trời không ngừng xao động, bao phủ toàn bộ Thánh Tuyền Linh Trì, mọi người đều cảm nhận được áp lực cực lớn. Cùng lúc đó, bọn họ cũng cảm ứng được ba luồng khí tức cực kỳ đáng sợ phát ra từ đáy nước, cùng với hoa Tinh Ma chìm xuống, ba luồng khí tức kia ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Thân phận ba người đang độ kiếp được bộc lộ rất rõ, đó chính là giới tử Thần U, Thiên Càn và Huyền Long, một trong mười giới tử và cũng là những kẻ bại đầu tiên trong tay Lâm Nhất.
Trên trời sao, có rất nhiều trưởng lão thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nói: “Hương hoa ở đáy hồ tích tụ mấy ngàn năm, có rất nhiều tạp chất, có lẽ cũng không tinh khiết”.
“Hừ, việc nhỏ mà thôi, lão phu đã từng nói trận chung kết ngày hôm nay còn chưa đến lượt tên nhóc kia giành lấy vị trí đầu bảng, giữ được mạng đã là không tệ rồi”, trưởng lão Kim Tuyệt cười khẩy, thờ ơ nói.
Tiêu rồi!
Các trưởng lão sầm mặt.
Bất kể Lâm Nhất có tài giỏi đến mức nào đi nữa thì một khi ba người Thần U thăng cấp lên Thiên Phách tầng bảy, đối mặt với sự chênh lệch giữa hai cảnh giới, hắn gần như không có đường sống.
“Ha ha ha!”
Đáy nước có tiếng cười quen thuộc vọng lên, đó là giọng của giới tử Thần U. Mọi người có thể cảm nhận được sự cuồng ngạo cùng lửa giận của giới tử Thần U trong tiếng cười đó.
Hắn ta muốn đòi lại toàn bộ sự sỉ nhục trước đó!
“Tiểu tặc Lâm Nhất, mau nhận lấy cái chết!”
Cùng với một tiếng quát kinh thiên, ba bóng người vọt lên khỏi mặt nước. Trên người ba giới tử Thần U, Thiên Càn và Huyền Long bộc phát hào quang vô cùng sáng chói, mỗi một người đều toát lên khí tức Thiên Phách tầng bảy.
Trong mắt một số người lóe lên tia khác thường, không khỏi nhíu mày, dường như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của bọn họ. Khí tức trên người ba người này vô cùng hỗn toạn, có vẻ như thăng cấp khá vội vàng, còn lâu mới bì được với sự bá đạo và duệ khí chân chính khi hoàn toàn thúc giục bảy khí hải ở cảnh giới Thiên Phách.
Tuy nhiên, đây vẫn là Thiên Phách tầng bảy hàng thật giá thật, ba người triển khai toàn bộ bảy khí hải, uy áp trên người mỗi người đều vô cùng đáng sợ.
Sau lưng mỗi người đều toát ra Thánh Linh đầy uy lực.
Đến Thiên Phách tầng bảy, huyết khí của bọn họ tăng vọt, đương nhiên Thánh Linh thuộc về bọn họ nước lên thì thuyền lên, phát ra áp lực kinh người.
Nhưng mấy người kia vừa lộ khỏi mặt nước thì toàn bộ Thánh Tuyền Linh Trì đột nhiên gợn sóng, trước ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, mặt nước chợt điên cuồng hạ xuống. Một luồng kiếm ý cực kỳ sắc bén quét ngang mặt hồ, thoáng cái đã tạo thành một vòng xoáy có đường kính vài trăm mét ở trung tâm linh trì.
Ầm ầm!
Trong vòng xoáy, ánh sao vô tận xộc thẳng lên trời, một thanh cự kiếm từ trong đó vọt lên, ngang trời xuất thế.
Hào quang bắn ra từ thanh kiếm kia quá mức lóa mắt, khiến cho bóng của đám Thần U hoàn toàn bị nhấn chìm trong đó. Uy áp trên người bọn họ cũng ngày càng mờ nhạt, mất đi sắc thái, không cách nào so sánh được với kiếm quang cuồn cuộn, mênh mông trải rộng khắp mọi tấc không gian trong thiên địa.
Dường như toàn bộ trời đất đều bị một kiếm này giam cầm.
Mọi người đều sợ ngây người, cả đám trừng muốn rớt cả tròng mắt. Phong thái của kiếm này quá mức kinh diễm, có người đắm chìm vào đó, không cách nào thoát ra được.
Ánh sáng bắn ra bốn phía, muôn màu muôn vẻ, hào quang đã vượt trội hơn cả đạo khí.
Xoạt!
Trong luồng kiếm quang rung động thế gian kia, một bóng người phá vỡ yên lặng, xuất hiện ở cạnh chuôi kiếm và nắm lấy nó. Giờ phút này, một âm thanh như “vỡ vụn” vang lên, mọi người có cảm giác như bảo vật mà mình yêu quý nhất bị cướp đi, vô cùng đau lòng.
Trong hào quang, bóng người kia mông lung, mờ ảo, cũng bị ánh sáng từ kiếm quang che lấp. Nhưng khoảnh khắc hắn nắm lấy chuôi kiếm thì khuôn mặt kia lại được chiếu rọi vô cùng rõ ràng trước mắt mọi người.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô, từng đường nét hoàn mỹ, không tỳ vết. Mi tâm có một ấn ký càng tăng thêm phong thái tuyệt thế.
Không phải Lâm Nhất thì còn có thể là ai?