Nhưng ngoài dự liệu, sự cạnh tranh đấu giá các vật phẩm này lại vô cùng kịch liệt. Gần như mỗi một món đều phá cấm, trong đó một thanh bảo kiếm lấp lánh lưu quang có đến năm người phá cấm tranh giành nhau.
Điều này cũng khiến bầu không khí nóng như lửa của buổi đấu giá sôi nổi hơn nhiều.
Sau khi Lâm Nhất lấy được Ngũ Nhuệ Lôi Tinh thì luôn yên tĩnh xem, có kha khá báu vật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Trừ điều đó ra, hắn còn phát hiện một số hiện tượng thú vị.
Bảo vật mà tứ đại gia tộc Kim, Tần, Trần, Cổ và Tiêu Vân Tông nhắm đến hầu như ít có ai dám tranh với bọn họ.
Mấy thế lực lớn quả thật có địa vị phi thường ở thành Kim Lăng, hơn nữa giữa bọn họ hình như cũng đã có sự ăn ý nào đó.
Nếu bảo vật mà nhà này nhắm trúng, những nhà khác sẽ tùy tiện cạnh tranh vài lần, sau đó sẽ dừng lại, không chọn phá cấm.
Quan sát suốt quá trình, tuy có nhiều bảo vật khiến Lâm Nhất chú ý đến nhưng đa số đều không có chỗ dùng. Sau khi lấy được Ngũ Nhuệ Lôi Tinh, mãi không thấy bảo vật nào làm hắn động tâm nữa.
Đúng lúc đó, Lạc Du ở trên đài lấy một điện thờ màu vàng khá tinh xảo ra, bề ngoài điêu khắc hoa văn cổ xưa.
Có thể nhìn thấy lúc Lạc Du lấy vật đó ra, vẻ mặt ông ta trông rất khó nhọc. Với tu vi của ông ta mà cũng cảm thấy khó khăn, vậy có thể thấy điện thờ nho nhỏ này nặng đến thế nào.
Ông ta chưa lên tiếng, nhưng dáng vẻ như vậy lập tức khơi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.
“Thứ gì mà làm ra vẻ thần bí như vậy?”
“Điện thờ này có chút lai lịch, nhìn dấu vết thời gian rất nặng nề, chẳng lẽ có lai lịch gì rất lớn hay sao?”
“Ngươi ngốc hả… Vật đấu giá chắc chắn không phải là điện thờ, mà là thứ đặt bên trong điện thờ. Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là bảo vật gì cần dùng đến điện thờ lại còn phong ấn?”
Bên dưới bàn tán xôn xao, ánh mắt đều nhìn chăm chăm vào điện thờ trên tay Lạc Du.
Lạc Du cẩn thận đặt điện thờ xuống, trên mặt hiện lên ý cười, mở điện thờ ra.
Ầm!
Ngay tức khắc, ánh sáng vàng tỏa ra tứ phía, giống như một vầng mặt trời hiện ra trong hộp. Nhiệt độ trong không khí bỗng tăng cao, lập tức có nhiều người bị chiếu sáng chói cả mắt, đau đớn vô cùng.
Trong tầm nhìn toàn một mảng đỏ lửa, cảm giác như có biển lửa vô tận ập vào mặt, đẫn đến làn sóng lớn.
Vù!
Đến khi Lạc Du đóng điện thờ lại, cảm giác đặt mình trong biển lửa đó mới dần dần biến mất.
“Thần thạch Tử Diệu!”
“Chắc chắn là thần thạch Tử Diệu, cảm giác thiêu đốt như chân hỏa mặt trời thế này những bảo thạch khác hoàn toàn không thể làm được”.
“Chắc không sai được đâu, ta từng nhìn thấy một viên thần thạch Tử Diệu kích thước bằng hạt gạo, khi nó vừa xuất hiện đã chiếu sáng màn đêm trong vòng nghìn dặm”.