“Chẳng trách bọn họ dám dùng đội hình này đối đầu với Lâm Nhất, hóa ra chỉ muốn nhốt hắn lại, đợi cao thủ chân chính đuổi đến mới giết hắn!”
“Lâm Nhất không nên ra ngoài, lần này e rằng sắp tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị nhốt lại. Một khi không thoát ra được thì sẽ chết chắc”.
“Bọn họ nghĩ trăm phương nghìn kế, hao tận tâm tư, nhất định phải lấy bằng được mạng của Lâm Nhất đây mà!”
Chiếc chuông cổ ấy vừa xuất hiện, nhiều người có mắt nhìn nhận ra ngay đó là một món bí bảo mà Trần gia ở thành Thiên Lăng nắm giữ, lập tức dẫn đến một trận xáo động. Xem ra lời đồn là thật, thiếu niên này quả thật đã khiến nhân tài của các đại thế gia mất hết mặt mũi trong buổi đấu giá tử vong.
Nếu không thì sao bọn họ lại đành lòng sử dụng bí bảo, nó dùng một lần là sẽ hao một lần đấy!
Nháy mắt trước chuông Huyền Âm còn là một đốm đen nho nhỏ, nháy mắt sau đã giống như núi non đè xuống.
Cơ thể Lâm Nhất hơi động đậy, cảm thấy vô cùng cứng nhắc. Đất trời này đã bị giam cầm hoàn toàn, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại.
“Ở dưới chuông Huyền Âm mà còn dám manh động, thật ngây thơ!”
Ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, không ngừng cười nhạt.
Gào!
Nhưng ông ta vừa dứt lời, cơ thể Lâm Nhất bỗng vang lên tiếng rồng kêu chấn động trời xanh, Thương Long nổi giận. Trong không khí xuất hiện một vết nứt màu đen, ngay sau đó là tiếng tan vỡ truyền đến, giống như băng lạnh nứt ra.
Sức mạnh Thương Long thời xa xưa xao động trong cơ thể Lâm Nhất, tâm niệm khẽ động, hơn ba mươi đường Long văn hội tụ trên tay phải hắn.
Vù!
Lúc chuông cổ sắp ụp xuống, Lâm Nhất đánh ra một quyền, phong lôi đồng thời bùng lên.
Chuông Huyền Âm to lớn vang lên tiếng kêu đinh tai dưới quyền mang, vang vọng khắp phạm vi nghìn dặm.
Ầm ầm ầm!
Bốn phía đường phố có các cung điện lầu các cao sừng sững rung chuyển dưới sóng âm, thậm chí còn xuất hiện một số vết nứt, trông rất nguy hiểm.
Tám người với ông lão áo đen dẫn đầu lập tức rên lên một tiếng, sắc mặt tái mét.
“Trấn!”
Ông ta quát lên một tiếng, chuông Huyền Âm bị quyền mang chấn trở về giữa không trung tỏa ra khí thế mênh mang, lại giáng xuống lần nữa với khí thế sấm sét.
Vù! Vù! Vù!
Chuông cổ còn chưa hạ xuống đã phát ra sóng âm đinh tai nhức óc, khiến nhiều võ giả xung quanh choáng váng đầu óc, ngũ tạng đảo lộn.
“Còn tới nữa?”
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lâm Nhất, Thương Long Ấn nơi ngực hắn đột nhiên bừng sáng, bốn mươi lăm đường lôi văn chuyển động.
Thương Long Cửu Biến, biến thứ ba!