Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn, tứ ấn hợp nhất!
Trên người Lâm Nhất liên tiếp bùng ra luồng khí tức khủng khiếp, từng đạo ấn ký liên tiếp thành công ngưng kết. Đợi đến khi tứ ấn chồng chất lên nhau, đạt đến mức độ khủng khiếp, hoàn toàn không giống khí thế của một người có cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ có thể làm được.
“Muốn chết!”
Đáy mắt hắc y nhân loé lên vẻ phẫn hận, nhấc tay lên hung hăng đập về phía Lâm Nhất đang đáp xuống.
Bốp!
Bàn tay màu máu khô đét khổng lồ thình lình hình thành giữa không trung sau đó táp về phía Lâm Nhất.
Rầm!
Quyền mang và bàn tay màu máu va đập mạnh vào nhau, trong đầu Lâm Nhất bỗng xuất hiện rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Người ở giữa không trung bỗng thoáng thất thần, nơi mà tầm mắt chạm đến đều là biển máu và núi thây, hắn như thể đang đứng trong địa ngục nhân gian.
Huyễn cảnh?
“Hừ, nếu không phải vì muốn duy trì trận pháp, ta muốn giết ngươi dễ như bóp chết một con kiến”.
Thấy Lâm Nhất đang chìm vào trong huyễn cảnh, hắc y nhân lạnh lùng cười một tiếng, bật người bay lên không trung.
Bàn tay trắng bệch khô đét giấu sâu bên trong ống tay áo, dưới ánh trăng trông hệt như bộ xương khô nhằm vào ngực Lâm Nhất đâm qua.
Nhưng vào lúc hắn ta sắp chạm đến nơi, cơ thể Lâm Nhất bỗng bùng lên kiếm ý chói lọi, thần sắc trong mắt hắn cũng vô cùng tỉnh táo, có phong mang hội tụ.
“Mắc bẫy rồi…”.
Trong lòng hắc y nhân thầm kinh hãi, kiếm ý của gã này rõ ràng chỉ chốc lát đã có thể chém nát huyễn cảnh.
Hắn là muốn đợi hắn ta đến gần mới cố ý lộ ra sơ hở này.
“Muốn chạy? Muộn rồi!”
Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, dùng dư âm uy lực của Tứ Ấn hợp nhất, không hề lưu tình mà nện thẳng lên ngực đối phương.
Phụt!
Hắc y nhân lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, nện thẳng xuống mặt đất.
Ánh mắt Lâm Nhất như điện, cơ thể loé lên bèn đuổi theo.