Bọn họ đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, là muốn tìm người có tiềm lực vô hạn, có thể trở mình tỏa sáng trong đại thế, trở thành một siêu phàm tuyệt thế, thành Thánh nhân. Yêu nghiệt tầm thường vốn không vào mắt bọn họ, Côn Luân rộng lớn biết bao, chỉ riêng Hoang Cổ Vực đã có vô số yêu nghiệt, nếu chỉ cần một ít đệ tử bình thường thì chẳng cần tốn thời gian dến đây quan sát, phái một vài tên chấp sự đi là được rồi.
Mấy ngàn năm, Thiên Lộ mới mở ra một lần, hễ là Thiên Lộ mở ra, ắt có siêu phàm xuất thế. Những siêu phàm như vậy, có rất nhiều người chết trong đại thế, nhưng cũng có một số ít trưởng thành, bắt đầu sáng tạo nên tương lai huy hoàng không tưởng tại đại thế.
Người như vậy không cầu nhiều, chỉ cần một, chỉ cần có một cơ hội vượt lên, thì có thể khiến cho tông môn của hắn có được số mệnh vô thượng, trở thành truyền kỳ.
Hiện tại, rất hiển nhiên, Lâm Nhất chính là người có thiên phú như vậy, và hắn cũng cho thấy được tiềm lực to lớn của mình. Nhưng hắn lại quá xuất sắc, mười phương giới tử bị hắn giết hết bốn, không đúng, hẳn là năm, bởi vì Đế Vũ cũng chỉ còn một hơi thở, sớm muộn gì cũng phải chết.
Còn lại năm vị giới tử, tuy không chết nhưng còn thảm hại hơn so với chết. Hai mắt mù lòa, gân cốt đứt đoạn, trở thành kẻ tàn phế.
Tỉnh táo ngẫm lại, dù không có nhân tố là Kim Tuyệt thì muốn tiến cử Lâm Nhất vào tông của mình, bọn họ cũng phải cẩn thận suy ngẫm một phen.
Có rất nhiều người có cùng suy nghĩ như vậy, nếu thật tâm muốn mang Lâm Nhất đi, vừa nãy, khi Kim Tuyệt ra tay muốn đánh chết Lâm Nhất, đáng lẽ ra bọn họ nên ra tay, nhưng trong lòng đám người này đều có do dự.
Ầm!
Phía trên Thánh Tuyền Linh Trì tách ra hai chùm sáng, hai bóng người đồng thời bắn ra.
Lần này Kim Tuyệt không hề chủ quan, nhưng ông ta vẫn không chiếm được bất kỳ ưu thế nào cả, việc này khiến sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.
“Xem ra Huyền Thiên Tông cũng chỉ đến thế”.
Trần Tầm nhếch miệng, nở nụ cười đầy bướng bỉnh và ngang tàng.
Khóe mắt Kim Tuyệt co rút lại, nhưng ông ta lại không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn Trần Tầm, gằn giọng nói: “Tự tiện xông vào Thiên Lộ, không ai cứu được ngươi”.
Lâm Nhất dõi mắt nhìn về phương xa, hư không chấn động từng hồi, ở nơi đó, có vài luồng khí tức mạnh mẽ đang dần tiến đến gần. Lâm Nhất ra chiều suy nghĩ, có lẽ Kim Tuyệt tạm thời dừng tay là vì chủ nhân của những luồng khí tức kia.
Người của Thánh Minh đến?
Thánh Minh cai quản Thiên Lộ thứ chín, nhưng không hề can dự vào việc tông môn thu đồ đệ, tuy nhiên, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không tiếp tục ngồi yên không quản.
Răng rắc!
Có âm thanh nghiền nát không gian vang lên, một chiếc bảo châu hùng vĩ từ trong khe nứt không gian chui ra. Bảo châu bao phủ ánh sao vô tận, đầu thuyền cắm một ngọn tinh kỳ, trên đó khắc chín long ảnh, toát lên khí phách đế vương mênh mông, bễ nghễ.
“Từ lúc nào mà người của Yêu tộc lại to gan đến thế, dám xông vào Thiên Lộ”, trên bảo châu vang lên âm thanh uy nghiêm, từng luồng khí tức khủng bố phủ xuống người Trần Tầm. Khoảng không gian kia hoàn toàn bị giam cầm, bỗng chốc hóa thành một lồng giam.
“Tam sư huynh”.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Vi Vi không khỏi kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Đừng lo”, Lâm Nhất cầm lấy tay nàng ta, ra hiệu nàng ta chớ nên gấp gáp. Trần Tầm đã dám ra tay thì chắc chắn hắn đã dự đoán được Thánh Minh sẽ xuất hiện.
“Người này đâu chỉ to gan, hắn là to gan lớn mật, ỷ sau lưng có…”, nói đến đây, Kim Tuyệt chợt khựng lại, không dám nói tiếp, ánh mắt ông ta lóe sáng, ông ta không thể nhắc đến tồn tại sau lưng hắn ta được, nên lập tức đổi giọng: “Người này không rõ lai lịch, không chỉ tự tiện xông vào Thiên Lộ, mà còn ngăn cản ta chấp pháp, trong mắt hắn hoàn toàn không có Thánh Minh tồn tại”.