Song, điều khiến Lâm Nhất tò mò hơn lại là cái gương trong tay Nguyệt Vi Vi.
"Đây là bảo kính hồi quang, có thể chiếu lại một số hình ảnh cũ. Nếu hai bên đánh nhau mà mạnh đến trình độ như thần linh thì dù có trôi qua mấy chục ngàn năm vẫn sẽ để lại dấu vết, bảo kính hồi thiên sẽ bắt giữ dấu vết ấy, từ đó có thể tìm được quả Thần Huyết".
Nguyệt Vi Vi nhìn vào chỗ sâu trong cấm khu, khẽ nói.
"Quả Thần Huyết?"
Trong đầu Lâm Nhất chợt lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
"Đang ở ven cấm khu nên chưa thể nhìn rõ, nhưng sâu bên trong chắc chắn có một vùng đất thần chiến và rất có khả năng sẽ có quả Thần Huyết", Nguyệt Vi Vi nói với vẻ chắc chắn. Sau đó, nàng ta vươn tay khẽ phất, bảo kính hồi thiên lập tức bay lên phóng ra từng chùm sáng bắn thẳng vào chỗ sâu trong cấm khu.
Ầm ầm!
Đất trời chống chốc thay đổi.
Sâu trong cấm khu chợt xuất hiện một hình ảnh mờ mờ ảo ảo, hai bóng người cao to khổng lồ không ngôn ngữ nào diễn tả được chợt phóng lên cao rồi lao vào nhau, một cảnh tượng đáng sợ chưa bao giờ có lập tức trình diễn.
Vô số hành tinh rơi xuống hóa thành từng đốm lửa xé rách hư không, chỉ có ánh sáng của nhật nguyệt là còn mãi với thời gian.
Còn chiêu đòn và ảnh hưởng cụ thể của thần linh lại không thể thấy rõ, đến cả dị tượng cũng mờ mờ ảo ảo. Hình ảnh trên không vừa hay trùng khớp với cấm khu trong hiện thực, gây ra một sự bóp mép với người xem.
Có vẻ như con đường thông thiên thời thượng cổ hoàn toàn khác xa so với hiện tại, nó đã thay đổi lớn đến khó tin.
Xoẹt!
Lâm Nhất bỗng nhìn thấy một luồng kiếm quang, dù nó chỉ nhoáng lên một cái. Thế nhưng, khoảnh khắc ấy lại giống như trôi qua vô số năm tháng hay như cái nhìn lướt qua nhau giữa hai người xa lạ.
Giống như khiến những năm tháng luân hồi đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
A!
Sau khoảnh khắc ấy, thần linh đánh nhau với kiếm khách kia hình như đã hét thảm một tiếng. Một cột máu phun ra như suối, có rất nhiều thần huyết đã bốc hơi trên không và tỏa ra sức mạnh khủng bố hình thành một cái lốc xoáy đen ngòm như hố đen.
Có chín giọt thần huyết rơi xuống, mỗi giọt đều giống như một vầng mặt trời chói chang.
"Ở bên kia!"
Khi Lâm Nhất còn đắm chìm trong sự ảo diệu của một kiếm kia thì bị giọng nói của Nguyệt Vi Vi đánh thức. Hắn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy hình ảnh trên không đã biến mất.
Nguyệt Vi Vi cưỡi ngựa Huyết Long chạy về phía máu Thần Huyết rơi xuống. Lâm Nhất vội vàng thi triển thân pháp đuổi theo.
Nửa tiếng sau, sâu trong cấm khu, Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi đều dừng lại trước một cái vực.
Bên dưới là vực sâu không đáy bị bóng tối bao trùm, chỉ nhìn vài lần mà linh hồn như bị nó hút đi.
"Chắc hẳn là ở nơi này, tổng cổng có chín giọt thần huyết".
Nguyệt Vi Vi nhìn xuống vực, lấy bảo kính hồi thiên ra chiếu về phía vực sâu.
Xoẹt!
Bảo kính hồi thiên lắc lư, xác định phương hướng rồi bắn ra một chùm sáng. Nơi nó chiếu đến lộ ra một trái cây màu vàng.
Trái cây màu vàng kia có bảy phiến lá, trên mỗi phiến lá đều điểm xuyết một giọt sương, còn nó lại tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Vừa nhìn thấy nó, cơ thể lập tức cảm thấy muốn ăn.