Không cho phép Lâm Nhất nghĩ nhiều, vô vàn vì sao trên bầu trời toả ra phong thái rực rỡ nhất thế gian, chớp mắt chôn vùi hắn.
Soạt!
Trong đầu Lâm Nhất lập tức xuất hiện hàng nghìn hàng vạn linh quang.
Mỗi tia linh quang đều mang lại lợi ích không nhỏ, nhưng chúng rất hỗn loạn và không có thứ tự. Trong tám lần trước, Lâm Nhất còn có thể yên tâm phân biệt khi không biết tình hình nguy hiểm.
Bây giờ được biết đây là cơ hội cuối cùng, tâm trạng hắn bất chợt trở nên rối loạn.
Kiếm ý Tiên Thiên là gì? Rốt cuộc nó là gì chứ? Rốt cuộc kiếm đạo của mình là gì?
Rốt cuộc phải sáng tạo ra loại kiếm pháp gì mới có thể lĩnh ngộ được cái gọi là kiếm ý Tiên Thiên?
Không lĩnh ngộ được sẽ chết sao?
Chết tiệt...
Mình đã hứa với Hân Tuyệt đại ca rằng phải đi đến cuối cùng, nhất định phải đi đến cuối cùng!
“Ha ha, một tên kiếm nô như ngươi mà cũng muốn tranh hạng nhất, đúng là mơ mộng hão huyền, có thể sống sót trong tay Vân Chân đã coi như may mắn rồi, thế mà còn muốn đấu với ta?”
“Tiểu tử, ngươi đoán xem nếu ta giành hạng nhất sẽ đưa ra yêu cầu gì cho Thánh Sứ?”
“Không ai có thể cướp đi nữ nhân của ta. Đợi sau khi giành lại thứ thuộc về mình, ta sẽ sỉ nhục ngươi gấp trăm lần!”
“Hân Nghiên sư tỷ của ngươi đã được định sẵn chỉ có thể trở thành lư đỉnh của ta, ta sẽ lấy đi tất cả mọi thứ của ngươi!”
Giữa sự hỗn loạn, nóng lòng và tuyệt vọng đan xen nhau, giọng nói của đại hoàng tử Tần Vũ chợt vang lên trong đầu hắn. Hắn ta tỏ ra cao cao tại thượng, nét mặt dữ tợn, khinh thường, đầy giễu cợt và sát khí.
Chết tiệt, ngươi cút ra ngoài cho ta!
“Ha ha, ta ở ngay đây này, tiểu kiếm nô, ngươi làm gì được ta? Giết ta ư?”
“Không giết được đâu, ngươi chỉ có thể trở thành đá kê chân cho ta. Ta sẽ cướp đi mọi thứ của ngươi”.
“Ngươi cũng được định sẵn chỉ mang vận rủi đến cho người khác, bất kể là Hân Tuyệt hay Hân Nghiên đều sẽ chết vì ngươi. Dù cho ngươi chết xuống địa ngục cũng phải gánh vác tội nghiệt chồng chất này, không thể đầu thai”.
Càng phẫn nộ càng khó kiềm chế, giọng nói của đại hoàng tử Tần Vũ trong đầu càng thêm ngang ngược, càn rỡ không ai bì nổi.
Trong rừng Táng Kiếm.
Thập Tam gia nhíu mày, không ngờ lời nói của mình sẽ khiến tiểu tử nhìn có vẻ cứng cỏi này sinh ra tâm ma.
Có lẽ dưới gương mặt kiên cường của hắn ẩn giấu một nỗi sợ không ai có thể nhìn thấy được... Bởi vì hắn không thể thua!
Hắn gánh vác quá nhiều thứ.
Hắn gánh vác lời hứa mà một người đã đổi bằng tính mạng của mình, lời thề mà hắn muốn bảo vệ, người mà hắn muốn bảo vệ, kẻ thù mà hắn phải đối mặt... rất nhiều, rất nhiều.