Lúc này mọi người mới vô cùng ngạc nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ, một tia kiếm quang đã bao phủ trong thiên địa, bao phủ tầm mắt của tất cả mọi người.
Cái gì vậy?
Xảy ra chuyện gì thế này?
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong đầu mọi người, hoàn toàn vùi lập suy nghĩ của bọn họ, đây là một trải nghiệm trước giờ chưa từng có, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Phịch!
Đợi đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, mọi người bị cố định trong không trung lần lượt rơi xuống, ai cũng ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang. Bọn họ nhìn thấy thiếu niên người đeo hộp đựng kiếm kia đã cầm một thanh kiếm trong tay từ bao giờ, thân kiếm đang chậm rãi trở về trong hộp.
Về phần hắn rút kiếm ra từ bao giờ thì không ai thấy rõ cả.
Xoẹt!
Lại có kiếm quang rực rỡ loé lên, mọi người vô cùng ngạc nhiên phát hiện, phần cổ của Nam Cung Hạ xuất hiện một vết thương. Kiếm quang bắn ra từ bên trong, sau đó kiếm quang ngày càng trở nên chói mắt, khiến mắt người nhìn vô cùng đau đớn.
Máu tươi bắn tung toé, đầu người rơi xuống.
“Thủ đoạn như vậy cũng đáng để ta rút kiếm rồi”.
Lâm Nhất nói xong thì kiếm Táng Hoa cũng hoàn toàn trở lại trong hộp đựng kiếm.
Một nhát kiếm!
Không nhiều không ít, chỉ một nhát kiếm, đầu của Nam Cung Hạ đã bay ra ngoài.
Nhanh gọn, quyết đoán!
Tất cả mọi người đều trố mắt, không thể tin được, khiếp sợ nhìn về phía Lâm Nhất. Người này là quái vật ư?
Sao lại có thể mạnh như thế?
Nam Cung Hạ đã có thể lấy một địch mười, giết mười nhân tài kiệt xuất Thiên Phách khi còn ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách, sau khi thăng cấp lên Thiên Phách phải mạnh hơn mới đúng. Nhưng chỉ với một nhát kiếm, một nhát kiếm đã bị Lâm Nhất chém, điều khoa trương hơn nữa là không một ai nhìn thấy rõ nhát kiếm này đã chém như thế nào.
Rầm rầm!
Trên không trung, bàn tay huyết sắc khổng lồ như có thể phá huỷ một nửa toà thành trì chậm rãi tan biến theo cái chết của Nam Cung Hạ.
Ánh lửa phía sau lưng cơ thể không đầu cũng tan thành mây khói, không còn dấu vết.