Càng giao thủ thì Lâm Nhất càng ngạc nhiên, trình độ kiếm đạo của đối phương có chút mạnh đến đáng sợ.
Hắn buộc phải dốc toàn lực ứng phó, thậm chí còn phải phát huy hơn bình thường mới có thể đỡ được kếm thế của đối phương.
Nhưng điều khiến hắn thật sự nghi ngờ đó là, nữ tử áo trắng không hề có sát ý, ngược lại còn giống như đang hướng dẫn cho hắn.
Chỉ chốc lát, hai người đã đấu hơn mười chiêu Lưu Phong kiếm pháp.
Tụ Kiếm Thành Phong!
Tụ Kiếm Thành Phong!
Hai người đắm chìm trong ánh trăng, cùng lúc thi triển ra chiêu thức Tụ Kiếm Thành Phong.
Cuồng phong nổi lên, thân kiếm điên cuồng xoay tròn, khuấy động ánh trăng ngập trời, tựa như có hoa tuyết vô tận đang tung bay.
Hồi Quang Lưu Ảnh!
Hồi Quang Lưu Ảnh!
Cùng với thi triển sát chiêu, kiếm thế trên người hai người đều tăng lên đến mức cực kỳ đáng sợ.
Keng keng keng!
Hai người trong không trung lưu lại hơn mười đạo tàn ảnh, hai kiếm chạm nhau, bạo phát ra âm thanh giòn vang không dứt bên tai.
Phong Qua Vô Ngấn!
Kiếm thế của nữ tử áo trắng không dừng, một kiếm trở lại bèn xuất ra sát chiêu cuối cùng của Lưu Phong kiếm pháp.
Giống như nước chảy đến kênh lớn, Lâm Nhất trên không trung vọt tới, cũng chém ra Phong Qua Vô Ngấn nhất thức.
Xôn xao!
Dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, thân ảnh của hai người dường như cùng lúc biến mất không thấy đâu.
Chỉ thấy hai đạo kiếm phong giao thoa vào nhau mà tới.
Trong khoảnh khắc giao nhau đó, song kiếm chạm vào nhau, bạo phát ra kiếm quang rực rỡ sáng chói. Nhất thời, kiếm quang tựa như còn sáng hơn cả ánh trăng, chiếu sáng màn đêm đen tối bao phủ khắp nơi.
Hai người vốn biến mất đã hiện thân trong ánh sáng chói lọi này.
Toàn thân Lâm Nhất khoan khoái, đầm đìa mồ hôi, trên người hắn có kiếm thế đáng sợ, vẫn chưa tiêu tán hết dư uy.