“Ta giữ một nửa là được rồi, còn lại năm viên, Mai tiền bối hãy nhận lấy”, Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói.
“Ha ha, tên nhóc này, ngươi thiếu nợ ta đâu chỉ năm viên linh ngọc tam phẩm, đừng nghĩ trả dễ dàng như vậy, ngoan ngoãn thu hết cho ta”.
Mai hộ pháp không để Lâm Nhất nghĩ nhiều, ông ấy bật cười ha hả, dứt khoát từ chối hắn.
Rồi kế đó, ông ấy phất tay, lấy ra một kiện giáp mềm được làm bằng tơ tằm, thoạt nhìn tuy đơn giản nhưng ẩn chứa càn khôn.
“Đây là một món bảo khí hạ phẩm – giáp mềm tơ tằm, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng ngươi cũng biết đó, từ trước đến nay có rất ít bảo khí phòng ngự, thế nên không thấp hơn chiến kỳ Xích Diễm của ngươi đâu, vào những thời khắc mấu chốt, thứ này có thể cứu ngươi một mạng”.
Nói xong, Mai hộ pháp lấy ra một tấm lệnh bài.
“Đây là Tiềm Long lệnh, một năm sau, ngươi sẽ dùng thứ này để tham gia Quần long thịnh yến, nhớ giữ kỹ, đừng để mất”.
Ngoài ra, còn có một vạn viên linh ngọc nhị phẩm, đây chính là phần thưởng dành cho người đứng đầu bảng.
Phần thưởng cực kỳ phong phú, khiến người ta không khỏi líu lưỡi.
“Được rồi, nên căn dặn ngươi chuyện thứ hai rồi”.
Mai hộ pháp thôi cười, mà tỏ thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Lâm Nhất, có lẽ ngươi vẫn nhớ ta đã từng đồng ý với ngươi rằng đến một lúc nào đó thích hợp, ta sẽ giao trọn bộ Bá Kiếm cho ngươi”.
Bá Kiếm bản hoàn chỉnh!
Tim Lâm Nhất đánh thót, nhắc đến Bá Kiếm thì không cần phải nói nhiều, chỉ riêng thức mở đầu đã khiến một kẻ vẫn luôn tự nhận là có ngộ tính hơn người như Lâm Nhất phải mất hơn nửa năm, nhưng vẫn không đạt đến đại thành.
Phải biết, vào tay hắn thì kiếm pháp tầm thường có thể đạt đến tiểu thành chỉ trong vòng nửa ngày, chưa đến nửa tháng đã đến đại thành.
Từ đó có thể thấy Bá Kiếm bản hoàn chỉnh khủng bố đến mức nào.
“Ta nhớ, Mai tiền bối từng nói rằng khi ta có đủ tu vi, tiền bối sẽ giao Bá Kiếm bản hoàn chỉnh cho ta”, Lâm Nhất trầm giọng đáp.
“Bá Kiếm chính là kiếm pháp cấp Địa chính cống, dù phóng mắt khắp cổ vực Nam Hoa thì cũng không có bao nhiêu bộ công pháp cấp Địa có thể so sánh với nó”, trong giọng nói của Mai hộ pháp ẩn chứa sự tự hào.
Nếu nói thống trị cả Đại Tần thì Lâm Nhất còn có thể hiểu được, nhưng nếu so sánh với cả cổ vực Nam Hoa thì… hình như có hơi khoa trương.
Hắn tự nhủ.
Mai hộ pháp cười khẽ, nói: “Tên nhóc kia, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, để ta nói rõ với ngươi vậy. Năm đó, tổ sư Kiếm Vô Danh không chỉ vang danh Đại Tần, mà ngài ấy còn có thanh danh hiển hách về kiếm đạo trên khắp cổ vực Nam Hoa. Ngài ấy là một trong những truyền nhân của Kiếm Tông, năm đó, Bá Kiếm chính là nhánh mạnh nhất trong chín đại tuyệt học của Kiếm Tông”.
“Kiếm Tông?”
Lâm Nhất tỏ vẻ nghi hoặc, đây là lần đầu hắn nghe đến cái tên này.
“Năm đó, Kiếm Tông chính là tông môn về kiếm đạo duy nhất tại cổ vực Nam Hoa, sau khi bị tiêu diệt, chỉ còn lại Thiên Kiếm Môn. Tuy rằng Thiên Kiếm Môn không bằng một phần mười Kiếm Tông thời kỳ đỉnh cao, nhưng hiện tại, nó vẫn là một trong chín vị bá chủ của cổ vực Nam Hoa, ngươi đã hiểu chưa?”
Thiên Kiếm Môn chỉ bằng một phần mười mà đã là một trong chín vị bá chủ của cổ vực Nam Hoa, thử hỏi thời kỳ Kiếm Tông hưng thịnh… nó khủng bố đến mức nào?
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, cuối cùng thì hắn đã rõ vì sao Mai hộ pháp dám nói dù là cả cổ vực Nam Hoa thì cũng không có bao nhiêu bộ công pháp có thể so với Bá Kiếm bản hoàn chỉnh.
“Tuy nhiên, Bá Kiếm có yêu cầu nhập môn rất cao, chỉ riêng thức mở đầu đã khiến nhiều người tẩu hỏa nhập ma, phải tự kết liễu. Cho nên từ trên xuống dưới Lăng Tiêu Kiếm Các, số lượng người có thể tu luyện bộ kiếm pháp này đã ít càng thêm ít, người có thể luyện được Bá Kiếm bản hoàn chỉnh thì có thể nói là lông phượng sừng lân…”
Vẻ mặt Mai hộ pháp có chút phiền muộn, kiếm pháp hung hãn bực này lại không có người truyền thừa, quả thật rất đáng tiếc.