Những người khác cũng tò mò nhìn sang, họ đều muốn biết Lâm Nhất sẽ khắc tên gì lên.
Lâm Nhất cầm ngọc bài suy tư một lúc, sau đó rót chân nguyên vào đầu ngón tay, khắc lên hai chữ Táng Hoa.
Hắn và kiếm Táng Hoa đã cùng nhau tranh danh hiệu công tử, vinh dự và kiếm phải cùng tồn tại bên nhau.
“Công tử Táng Hoa?”
Người hầu hơi bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Táng Hoa là gì thế ạ?”
“Là thanh kiếm trong tay ta”.
Người hầu lập tức cười: “Hay là đổi tên khác đi ạ, ở Đại Tần trừ các hạ ra thì không ai biết thanh kiếm này có tên là Táng Hoa, danh hiệu của các công tử đều sẽ có đặc trưng nổi bật riêng của mình”.
“Không cần. Kể từ hôm nay, Đại Tần sẽ không ai không biết đến cái tên Táng Hoa này”.
Lâm Nhất cười nhẹ trả lời, vẻ tự tin không bị gò bó hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
“Cũng đúng nhỉ, dù sao đây cũng là kiếm Táng Hoa đã giết chết công tử Nham Tâm. Sau hôm nay, Đại Tần có ai lại không biết đến nó chứ?”
Người hầu ngẩn ra, sau đó lập tức cười hùa theo, hắn ta lấy ngọc bài của hai người rồi đi về phía ngai vàng Tử Thanh.
Khi tất cả người hầu đều tập hợp xung quanh ngai vàng, Tần vương nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn vào Lạc Phong, cười bảo: “Lạc Phong, Lăng Tiêu Kiếm Các là tông môn nổi bật nhất trong Long Môn tranh tài năm nay, bắt đầu bốc thăm từ ông trước để quyết định thứ tự thi đấu cuối cùng đi”.
“Ta rất sẵn lòng”.
Lạc Phong chắp tay cười đáp, sau đó bước lên trước.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào Lạc Phong, ông ta xáo ngọc bài lên rồi lấy ra hai tấm ngọc bài, tuyên bố: “Trận đầu tiên của vòng loại tám, công tử Tiểu Bạch Bạch Lê Hiên đấu với công tử Thanh Sơn Nhạc Thanh”.
Khi nói ra thứ tự thi đấu và cũng đồng thời tuyên bố tên của các tân công tử.
Sau ngày hôm nay, tên tuổi của những công tử này sẽ truyền khắp Đại Tần, cao cao tại thượng, được vạn người chú ý.
“Trận thứ hai, công tử Phi Vũ Tần Vũ đấu với công tử Chiến Thú Phong Dã”.
Phụt!
Vừa dứt lời, quảng trường Long Môn lập tức vang lên một tràng cười nhạo, suy cho cùng vẫn là man di đến từ vùng núi, không ngờ lại lấy một cái tên như thế. Phong Dã không quan tâm lắm, chỉ là nghĩ tới việc đối thủ của mình là Tần Vũ thì hơi khó chịu.
“Trận thứ ba, công tử Thuỷ Nguyệt đấu với công tử Phi Tuyết Tư Tuyết Y”.
Lá thăm này không được tốt, người của Ma Nguyệt Sơn Trang nhíu mày, ai cũng tỏ ra bất mãn. Nếu vậy thì Ma Nguyệt Sơn Trang không thể có hai người cùng nhau lọt vào vòng loại bốn.
“Trận thứ tư, công tử Vân Chân đấu với công tử Táng Hoa Lâm Nhất”.
Công tử Vân Chân ư?
Lâm Nhất nhớ lại đối thủ của mình trong vòng loại bốn, người này có thực lực rất mạnh, từ đầu cuộc thi luôn mạnh mẽ áp đảo đối thủ, không bại lộ nhiều.
Ngược lại hắn đã để lộ khá nhiều át chủ bài, thế yếu vô cùng rõ ràng.
Vù!
Hắn cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía mình, không có gì bất ngờ, quả nhiên là công tử Vân Chân. Đối phương mỉm cười, nhìn có vẻ thoải mái, khi Lâm Nhất đang định dời mắt đi.