Lâm Nhất chẳng hề để tâm đến những ánh mắt kia, tầm mắt của hắn đặt lên thân kiếm Táng Hoa nay đã thăng cấp thành đạo binh, hoa văn phức tạp trên thân kiếm càng lộ ra vẻ huyền diệu.
Thông thường lạc ấn của đạo binh hạ phẩm đều là những thánh văn bình thường, nhưng thánh văn lạc ấn trên Táng Hoa này lại có chút khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt, nhìn lâu thậm chí còn có cảm giác hồn phách đều bị hút vào bên trong.
Ở mặt ngoài của những hoa văn này còn có một chút đường vân tối màu như có như không.
Dường như đang ám chỉ, phong mang của kiếm này tuyệt đối không chỉ dừng lại như vậy.
“Táng Hoa trước mắt hẳn nằm trong khoảng từ đạo binh trung phẩm đến đạo binh thượng phẩm rồi, thậm chí có thể còn đáng sợ hơn thế...”.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, khẽ giọng đáp lại: “Đời này quyết không phụ người!”
Ong! Ong!
Thân kiếm bùng lên phong mang chói lòa trong lúc rung lên, như thể đang đáp lại lời hứa của Lâm Nhất, trải qua trận chiến này, sự ăn ý giữa Táng Hoa và Lâm Nhất đã đạt đến trình độ trước nay chưa từng có.
Cùng sống cùng chết, vui buồn có nhau.
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám bụi mù mịt trước mắt, Huyết Long mã sau khi thu lại túi trữ vật và đạo binh của Thạch Phong thì đang tăng tốc chạy vọt về phía hắn.
“Tên ngốc này, cuối cùng cũng xuất hiện rồi”.
Trên mặt Lâm Nhất lộ ra ý cười, trong lòng cũng thầm thở phào.
Xem ra ly Thiên Niên Hỏa kia đã bị Huyết Long Mã tiêu hóa hoàn toàn rồi, rốt cuộc cũng khiến cho hắn yên tâm một chút.
Nhật Diệu Chi Linh đã đến tay, phiền phức cũng đã tạm thời được giải quyết, chỗ thị phi như này không cần thiết phải ở lại nữa.
Đợi đến khi Huyết Long Mã đã chạy đến bên cạnh vai Lâm Nhất, hắn nhìn thấy nhóm người Trần Huyền trong đám người, âm thầm truyền âm cho bọn họ xong liền lập tức xoay người rời đi.
Nửa canh giờ sau.
Nơi đã hẹn trước đó, nhóm người Trần Huyền gặp được Lâm Nhất, thần sắc trong mắt khó nén nổi sự rung động bàng hoàng.
Bốn yêu nghiệt thực lực mạnh mẽ, ba chết một bỏ trốn, hơn nữa đều chết bởi một kiếm, phong thái hung hãn bá đạo này quả thực giống như sát thần bước ra từ địa ngục.
Cho dù là tận mắt chứng kiến tất cả, mấy người bọn họ vẫn có chút không dám tin, như thể mọi thứ đều chỉ là mơ. Phải biết là trước khi đi vào trong di tích Long Thành, Lâm Nhất đã từng đồng hành với bọn họ rất lâu, lúc đó hoàn toàn không ngờ được đối phương lại khủng bố như vậy.
Chẳng bao lâu nữa, danh hiệu công tử Táng Hoa ắt sẽ được truyền tụng sục sôi trên con đường thông thiên này.
“Lâm Nhất, lần này rắc rối to rồi. Trên con đường thông thiên này, còn chưa có ai sau khi đắc tội với giới vực cấp cao xong mà có thể sống sót, huynh thì hay rồi, đồng thời đắc tội luôn với tam đại giới vực cấp cao, nhất là giới vực Huyết Cốt kia, chiều sâu trong nền tảng của bọn họ nổi tiếng khắp trên con đường thông thiên này”.
Trần Huyền than thở, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Giết một người là giết, giết ba người cũng là giết. Huống hồ, những giới vực cấp cao này coi chúng ta như kiến hôi, ta giết hay không giết, trong mắt bọn họ ta cũng chỉ là người mà bọn họ tùy ý liền có thể bóp chết”.
Lâm Nhất cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy người đều thoáng ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp, suy xét một hồi sau mới tỉnh ngộ, trong đáy mắt đều ánh lên vẻ khác lạ.
Ý mà Lâm Nhất muốn nói đến thật quá đáng sợ, hắn rõ ràng đang nói, dù cho giới vực cấp cao có coi bọn họ như kiến hôi đi chăng nữa, thì bản thân vì sao cũng lại không coi bọn chúng như kiến hôi, nếu đã là kiến hôi, thì giết cũng là giết, ai sẽ vì chuyện giết một con kiến mà phải sợ sệt chứ