Hắn chẳng những hao hết huyết khí, vết thương cũ cũng càng trở nên nghiêm trọng dưới sự cắn trả của kiếm ý. Tim gan phèo phổi và kinh mạch trong người đều vỡ nát, đừng nói thi triển võ học Thánh Linh, đến cả chân nguyên cũng chẳng thể dùng.
Vết thương của hắn quá nặng, đã không còn khả năng chiến đấu tiếp.
Thủ đoạn của gã trưởng lão Huyền Thiên Tông kia cực kỳ thâm, chỉ đánh nát kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất, khiến nó cẳn trả lại hắn. Dẫn đến vết thương của hắn càng nặng hơn, còn gã lại chẳng để lại dấu vết nào.
Ầm!
Trong giây phút sống chết ấy, Xích Huyết Long Viên xoay người đấm ra một quyền.
Một tiếng nổ rung trời chợt vang lên, ánh lửa rợp trời bị chẻ đôi, sắc mặt giới tử Thần U lập tức trắng bệch, miệng trào máu.
Hắn ta bị thương khá nặng, nhưng một chưởng kia cũng khiến tốc độ của Xích Huyết Long Viên chậm lại.
"Không sao chứ?"
Giới tử Thiên Càn và Huyền Long chạy tới nhìn Thần U hỏi.
"Không sao!"
Giới tử Thần U cười gằn: "Con súc sinh kia còn bị thương nặng hơn ta, nó không thoát được đâu, đuổi theo!"
Hộc! Hộc!
Tiểu Hồng thở hổn hển, khí tức cuồng bạo trên người nó đang chậm rãi biến mất, không thể duy trì hình dạng Long Viên được nữa/ Mà giới tử Thiên Càn và Huyền Long lại đang nhanh như chớp đuổi theo, mắt thấy sắp đuổi kịp.
"Lâm ca ca, chắc không đi thành Tứ Tượng được rồi".
Nguyệt Vi Vi nhìn hai người tràn đầy sát khí đang nhanh chóng đến gần đằng sau nói.
Lâm Nhất sửng sốt, bỗng dưng tỉnh táo lại. Với tình trạng hiện nay của hắn, nếu giới tử Thần U còn sắp xếp mai phục ở thành Tứ Tượng thì hắn chắc chắn sẽ bị bắt.
Quả thật không thể đi thành Tứ Tượng được, vậy phải đi đâu đây?
Lâm Nhất suy nghĩ rất nhanh, ánh mắt lập lòe, lập tức đưa ra quyết định, nặng nề nói: "Tiểu Hồng, quay về Thương Long Cấm Giới".
Ầm!
Cơ bắp, xương cốt cả người Tiểu Hồng lập tức thay đổi, một luồng long khí rợp trời tỏa ra từ trên người nó. Sau đó, nó lập tức biến thành ngựa Huyết Diễm dưới ánh nhìn của mọi người.
Đùng! Đùng! Đùng!
Giới tử Thiên Càn và Thần U đều ra đòn sát thủ, tấn công liên tục khiến mặt đất hình thành vô số hố to, muốn giữ Lâm Nhất lại.
Nhưng Tiểu Hồng hóa thành hình ngựa Huyết Long, tốc độ bỗng dưng tăng vọt khiến những đòn sát thủ ấy đều đánh hụt.
"Khốn kiếp!"
Hai giới tử rủa một tiếng, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Đoàn người tiếp tục đuổi theo, con ngựa Huyết Long kia rõ ràng đã bị thương rất nặng, nhưng dù họ có cố gắng đến mấy thì đều bị nó kéo khoảng cách của hai bên ra vào lúc quan trọng.
Cuộc đuổi giết này diễn ra rất lâu, thoáng chốc đã trôi qua bảy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhất vẫn chẳng có cơ hội để nghỉ ngơi, cứ khi vết thương hơi tốt một chút đã bị bắt đánh nhau với đám giới tử.
Bảy ngày qua, hắn đã luyện hóa rất nhiều Chân Long Thánh Dịch và đan Huyết Diễm, nhưng vết thương chẳng những không lành, còn nặng hơn.
Ý chí của đôi bên đều đã tới giới hạn và vô cùng mỏi mệt.
Đặc biệt là Lâm Nhất, vết thương của hắn rất nặng, đến nỗi môi cũng nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt hắn không mở ra nổi, ý thức bắt đầu mơ mơ màng màng nằm trong lòng Nguyệt Vi Vi, trở nên suy yếu hơn bao giờ hết.
Nguyệt Vi Vi cắn đôi môi đỏ mọng, vài lần ngó chiếc vòng trên tay, trong mắt toát ra chút chán nản.
Nàng ta lạc quan từ bé, dù trong khoảnh khắc sống chết cũng có thể nở nụ cười.
Nhưng khi thấy Lâm Nhất bị thương nằm trong lòng ngực mình, vẻ mặt lại toát ra vẻ lo lắng mà đến cả nàng ta cũng không nhận ra.
"Tiểu Hồng, ngươi nhanh lên, nhanh lên chút đi".
Tiếng gió gào thét, tóc nàng ta bị thổi tán loạn, cưỡi ngựa Huyết Long không ngừng hối thúc.
Vèo! Vèo! Vèo!