Đợi Huyết Long Mã quét sạch điện chính tầng hai, Lâm Nhất ôm nó lên, đi về phía tầng ba của lầu tàng bảo.
Nửa canh giờ sau.
Trong điện chính trống trơn, hai bóng người vội vã chạy tới, là Trần Khung và Tiên Vân Chân.
Hai người đều tức nghẹn, sắc mặt nghiêm nghị, căng thẳng cực kỳ. Nhưng nhìn thấy đại điện trống trơn, không còn lại thứ gì, bọn họ gần như sụp đổ.
“Chết tiệt, lại bị tên khốn đó dọn sạch mọi thứ!”
Sắc mặt Trần Khung khó coi, không nhịn được chửi mắng.
Tiên Vân Chân nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm nói: “Nơi này có lẽ là trưng bày võ học Tạo Hóa… Võ học Tạo Hóa thời thượng cổ, dù là võ học Tạo Hóa bình thường, giá trị cũng không thể đo lường”.
Không nghi ngờ gì nữa, võ học Tạo Hóa ngày nay chắc chắn không thể so sánh với thời kỳ Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim.
Cùng một phẩm cấp, trừ khi nó từ thánh địa đỉnh cấp đương thời, thua kém ít nhất là gấp hai lần. Nếu võ học đó ở thời kỳ Thượng cổ cực kỳ lợi hại, e rằng thua kém tới mười lần cũng không khoa trương.
“Hết rồi, hết cả rồi, cái gì cũng không còn”.
Trần Khung chưa từ bỏ hi vọng, tìm kiếm ở mỗi ngóc ngách một lượt, xem có vách ngăn bí mật hay con đường bí mật gì không.
Đừng nói, đúng là có vài vách ngăn bí mật được hắn ta tìm thấy.
Nhưng tiếc là còn chưa kịp cười thì phát hiện trong vách ngăn bí mật có vài vết móng vuốt sắc bén, đồ vật trong đó rõ ràng vừa mới bị lấy đi không lâu. Hắn ta tức đến mức suýt chút nữa nôn ra máu.
Có cần vét sạch thế không!
“Mẹ nó! Cả cọng lông cũng không còn, xác chết cũng không buông tha!”
Tiên Vân Chân nén nhịn cơn buồn nôn mò tìm trên hai thi thể Ma cương, kết quả không tìm được gì, lập tức không còn giữ được phong độ bình tĩnh ngày thường, chửi tục một câu, tức đến mức tay run rẩy.
“Tìm thêm đi, ta không tin ở điện chính to lớn như vậy mà không còn sót lại gì!”
Hai người đen mặt, lật tung cả điện chính, nhưng đừng nói bảo vật, ngay cả hộp đựng bảo vật cũng không thấy cái nào.
Hai người tuyệt vọng đến mức hoài nghi nhân sinh!
“Đi, tuyệt đối không thể để hắn đi khỏi tầng thứ ba, ta phải bắt hắn ói ra hết”.
Tiên Vân Chân và Trần Khung đã triệt để nổi giận, nén nhịn cơn tức nhanh chóng đuổi đến tầng ba lầu tàng bảo.
Tầng ba lầu tàng bảo.
Mặc kệ Trần Khung và Tiên Vân Chân tuyệt vọng thống khổ thế nào, Lâm Nhất đã đến tầng cuối của lầu tàng bảo từ sớm.
Thật sự là tầng cuối cùng rồi.
Có lẽ ở thời đại thượng cổ xưa kia, số tầng của lầu tàng bảo còn cao hơn cả đại điện tông môn của Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba tầng dưới.