Hắn ta lắc đầu, giơ tay lên tùy tiện vung một cái.
Ầm!
Lôi quang nổ tung, kiếm ý quay cuồng, xác chết của Trịnh Vinh lập tức tan thành mây khói trước ánh mắt của mọi người.
Đất trời thoáng chốc yên tĩnh như chết.
Dưới lớp nón, sắc mặt Lâm Nhất vẫn không chút thay đổi. Kia là kén lôi, kiếm khí như tơ. Với điều này thôi thì dù thực lực có mạnh, trình độ ở công pháp có cao đến mức nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Kiếm khí còn nhỏ hơn cả sợi tóc, có thể thẩm thấu vào chân nguyên hộ thể, chui vào cơ thể từ lỗ chân lông. Nếu đủ mau thì còn khiến người ta không cảm giác được cả đau đớn, làm cho họ sắp chết cũng không biết.
Lâm Nhất liếc Bùi Tuyết, đối phương vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mặt lại toát ra nét lo lắng.
Nếu Bùi Tuyết thật là người mà chiến giới Thiên Can tìm kiếm thì tuy cái cách ép người cở quần áo kia khá trực tiếp, nhưng hiệu quả lại vô cùng cao.
Có Trịnh Vinh "Làm mẫu", dù sắc mặt những người còn lại có khó coi đến mấy cũng ngoan ngoãn cởi quần áo.
Song may mà, Huyền Lôi song kiếm cũng chỉ làm người ta cởi áo.
Đến nước này rồi, Lâm Nhất đã có thể chắc chắn người họ muốn tìm chính là Bùi Tuyết. Có lẽ, chí bảo có thể thay đổi thứ tự cuối cùng của xếp hạng thật sự ở trên người Bùi Tuyết.
Chẳng bao lâu sau, nửa người trên của những người khác đều không một mảnh.
Lâm Nhất và Bùi Tuyết lại có vẻ khá nổi bật trong đám đông vì hai người họ đều không cởi.
Bùi Tuyết là con gái, dù có vài thủ đoạn che giấu dáng người, nhưng cũng không thể cởi áo ra trước ánh mắt của mọi người.
Mạc Huyền nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, đảo mắt lại rơi lên người Bùi Tuyết, lạnh lùng nói: "Cởi!"
Ánh mắt của Hàn Lôi cũng mờ mịt ngó sang.
Hai người đều khá ăn ý, Lâm Nhất có đám La Chấn làm chỗ dựa nên tạm thời không ép hắn, buộc tên này trước rồi nói sau.
Sắc mặt Bùi Tuyết đổi tới đổi lui, điều này quả thật là nỗi nhục to lớn với nàng ta, không thể nào nhịn nổi và cũng chẳng thể chấp nhận nổi.
Trong tay Bùi Tuyết đúng là có chí bảo, có thể thay đổi thứ tự của trận chiến cuối cùng, nhưng lại không thể đưa ra được vì nó còn có tác dụng quan trọng đối với nàng ta.
Không thích hợp!
Người này có vấn đề, tuy không phải mục tiệc nhưng chắc cũng giấu giếm bí mật rất lớn.
Hàn Lôi và Mạc Huyền liếc nhau, vẻ mặt của họ trong ánh mắt đối phương bỗng dưng trở nên sắc bén.
"Cởi!"
"Không cởi, vậy chết!"
Hai người đạp trên chuôi kiếm chậm rãi bay tới, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay bấm ấn trước ngực, một luồng kiếm thế khủng bố trào ra từ trên người họ. Trong khí hải phù văn sấm sét dập dờn và tỏa ra khí tức vô cùng xa xưa.
Sắc mặt Bùi Tuyết thoáng chốc trở nên căng thẳng và vô cùng khó coi.
Trong mắt Hàn Lôi và Mạc Huyền đều tỏa ra sát khí, ánh mắt sắc bén song cũng mơ hồ lộ vẻ phấn khích.
"Ta nói nè... đã nhận ra người ta là nữ giả nam mà còn cố ép họ cởi quần áo. Dưới ban ngày ban mặt, thủ đoạn của chiến giới Thiên Càn có phải là hơi hèn hạ quá rồi không?"
Song đúng lúc này, chợt có một giọng nói lười biếng chậm rì rì vang lên.
Vèo!
Hàn Lôi và Mạc Huyền đứng trên chuôi kiếm đồng loạt xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.
"Ngươi có vẻ có ý kiến?", Mạc Huyền híp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn ta chẳng có tý thiện cảm nào với tên này hết.