Sau mười lăm ngày.
Ngày hôm sau chính là thời gian khảo hạch nội môn, trong khoảng thời gian này, nội môn trưởng lão Kiếm tông có thể nói là bận bịu túi bụi. Mà những đệ tử muốn tham gia nội môn khảo hạch cũng đang liều mạng tu luyện, rất sợ khảo hạch không thông qua, tiếp tục làm đệ tử ngoại môn, thể diện kia liền vứt đi được rồi.
Tuy là như thế, thế nhưng mọi người vẫn không có quên một việc, đó là ước hẹn lúc trước của đệ tử tạp dịch Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ xếp hạng 29 trên ngoại môn bảng, chính là ngày hôm nay.
Phải biết rằng, trước đây chuyện đó là một chủ đề nóng hổi được bàn tán nhiệt liệt bên trong ngoại môn. Đương nhiên, khi đó đa số đều cười nhạo Dương Diệp không biết lượng sức. Còn bây giờ, mọi người đều đang bàn luận hai người ai thắng ai thua.
Mặc dù Dương Diệp chỉ là một gã Phàm Nhân cảnh, thế nhưng Dương Diệp cũng có thể xông đến tầng 22, thực lực kia tuyệt đối không cần nói nhiều. Mà Liễu Thanh Vũ là đệ tử ngoại môn có tên tuổi lâu đời, lại là cường giả Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn xếp hạng thứ 29 trên ngoại môn bảng, thực lực này cũng là không thể xem nhẹ.
Tuy nhiên đại đa số người ở ngoại môn cũng không coi trọng Dương Diệp, bởi vì dù sao Liễu Thanh Vũ cũng là Tiên Thiên cảnh. Nếu như Liễu Thanh Vũ là thế tục đệ tử Tiên Thiên cảnh, mọi người nhất định sẽ xem trọng Dương Diệp. Thế nhưng Liễu Thanh Vũ không phải thế tục đệ tử, hắn là đệ tử tinh anh do tông môn bồi dưỡng.
Dương Diệp muốn vượt cấp khiêu chiến đệ tử tinh anh của tông môn, khó, cực kỳ khó!
Nói chung, mặc kệ ai thắng ai thua, đây nhất định là một hồi long tranh hổ đấu. Cho nên, lúc này những đệ tử ngoại môn lâu đời cùng đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đã vây quanh Sinh Tử đài.
Đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đứng ở bên trái, mà đệ tử ngoại môn tên tuổi lâu đời là đứng ở bên phải, tuy là đều là đệ tử ngoại môn, thế nhưng tất cả mọi người đều có sự phân chia.
Mà lần này giữa cuộc chiến sinh tử của Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ co chút biến hóa, vốn là chuyện riêng của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, thế nhưng sau khi Dương Diệp trở thành đệ tử ngoại môn, việc này liền chút biến đổi rồi. Bởi vì Dương Diệp nghiễm nhiên trở thành đại biểu đệ tử ngoại môn mới tấn thăng, đúng vậy, từ ngày Dương Diệp dọa lui đệ tử trên ngoại môn trên, uy vọng của Dương Diệp trong lòng những đệ tử mới tấn thăng cao lên như diều gặp gió, không người nào có thể so sánh.
Mà hôm nay, bên trái những người đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đến đây để cổ vũ cho Dương Diệp.
Giống nhau, bên phải những đệ tử ngoại môn lâu đời cũng nỗ lực cổ động cho Liễu Thanh Vũ. Bọn họ cũng mặc kệ ân oán của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, bọn họ chỉ biết là, lúc này Liễu Thanh Vũ đại biểu cho đệ tử ngoại môn lâu đời, nếu như Liễu Thanh Vũ thua, thể diện của đệ tử ngoại môn lâu đời lập tức mất hết.
"Liễu Thanh Vũ tới!"
Đúng lúc này, không biết ai trong đám người không biết hô một câu.
Mọi người nhìn lên Sinh Tử đài, chỉ thấy một bóng người bay đáp xuống Sinh Tử đài, mọi người ngưng mắt nhìn, người này không phải ai khác, chính là Liễu Thanh Vũ.
Lúc này Liễu Thanh Vũ sắc mặt âm trầm, trong mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo. Đúng vậy, lúc này trong lòng Liễu Thanh Vũ hận không thể lập tức giết Dương Diệp.
Trước đây lúc hắn biết được mẫu thân của Dương Diệp là Linh Giả cảnh, y thực sự sợ, cho nên y vội vã về tới Kiếm tông, sau đó trốn vào Thất Luyện phong khổ tu. Chỉ là y không nghĩ tới, tới lúc y đi ra Thất Luyện phong, cả nhà Liễu gia đã bị người tiêu diệt.
Nhưng y không ngờ tới diệt cả nhà y không phải là mẫu thân của Dương Diệp, mà lại là Dương Diệp. Còn Dương Diệp sau khi giết cả nhà y, người của Đại Tần đế quốc lại không xử lý Dương Diệp, còn để cho Dương Diệp quay trở về Kiếm tông. Tại sao Đại Tần đế quốc không xử lý Dương Diệp, y không biết được, cũng không muốn tìm hiểu, y chỉ biết là, ngày hôm nay y muốn báo thù cho tộc nhân của mình.
Y sợ hãi mẫu thân của Dương Diệp, thế nhưng quyết không sợ hãi Dương Diệp. Y thừa nhận thiên phú của Dương Diệp ở trên y, nếu để cho Dương Diệp thời gian, nhất định Dương Diệp sẽ vượt lên trước y. Nhưng mà bây giờ, Dương Diệp chỉ là một Phàm Nhân cảnh mà thôi, coi như là hắn xông qua tầng thứ 22, hắn vẫn như cũ chỉ là một Phàm Nhân cảnh!
Y đã quyết định, đợi lát nữa cùng Dương Diệp giao thủ, ngay từ đầu lập tức sử dụng thủ đoạn lôi đình tuyệt sát Dương Diệp, không để cho trưởng lão Kiếm tông có cơ hội nghĩ cách cứu viện Dương Diệp.
Đi qua một canh giờ, Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, một số đệ tử ngoại môn lâu đời nhịn không được bắt đầu giễu cợt.
"Dương Diệp có phải sợ rồi hay không? Không dám tới? Ha ha..."
"Đúng vậy, ta đã nói rồi, coi như hắn xông qua tầng thứ 22 thì như thế nào? Bây giờ hắn chỉ là một Phàm Nhân cảnh, không thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh Tứ phẩm, Thanh Vũ sư huynh!"
"Biết khó mà lui cũng tốt, bất kể như thế nào, Dương Diệp cũng là thiên tài của Kiếm tông chúng ta, chỉ là hi vọng sau chuyện này, hắn học được đạo lý làm người!"
"Ta cảm thấy được, không chỉ có Dương Diệp, chính là những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng cũng phải học cách làm người biết điều, nghe nói bọn họ gây dựng cái gì “Kiếm Môn”, hơn nữa tám phần mười trở lên đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đều gia nhập trong đó, đó là muốn làm gì? Chúng ta còn chưa đi, vậy mà bọn họ bắt đầu muốn xưng bá ngoại môn?"
"Hắc hắc, Kiếm Môn? Các vị sư huynh, chuyện ngày hôm nay trôi qua, chúng ta đi dạy một chút những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng này đạo lý làm người, các ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, tính ta một người!"
"Ta cũng coi như một người!"
"..."
Đệ tử ngoại môn lâu đời hình như cố ý nói để đệ tử ngoại môn mới tấn thăng nghe thấy, âm thanh cực kỳ lớn, thế cho nên bên trái đệ tử ngoại môn đều nghe rõ ràng.
Đệ tử ngoại môn phía bên trái ai cũng tức đến đỏ bừng cả mặt, nếu như không phải sợ tông quy xử phạt, bọn họ cũng không nhịn được mà ra tay. Nếu như bọn họ chỉ vũ nhục Dương Diệp, rất nhiều đệ tử ngoại môn vẫn sẽ không tức giận, thế nhưng những đệ tử ngoại môn lâu đời đều sỉ nhục tất cả đệ tử ngoại môn mới tấn thăng. Thử hỏi bọn họ làm sao không tức?
"Thanh Tuyết sư tỷ, Dương Diệp sư huynh sao còn chưa đến?" Bên cạnh Thanh Tuyết, một người đệ tử ngoại môn nhịn không được hỏi. Trong âm thanh đã có một ít oán khí.
Thanh Tuyết xoay người nhìn đám đệ tử phía sau, khi nhìn thấy sắc mặt đám đệ tử đều đỏ bừng, bộ dạng giống như bị tức không nhẹ, lập tức chân mày nhíu một cái, trong lòng thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì đấy?" Kỳ thực nàng có thể lý giải tâm tình của những người này, bởi vì lúc này trong lòng nàng cũng là có chút oán khí, nàng tin tưởng Dương Diệp sẽ không sợ chiến đấu, thế nhưng Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, điều này làm cho nàng không khỏi sinh ra một ít suy nghĩ khác.
Một trận chiến này không chỉ liên quan đến Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ, còn liên quan đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nếu như Dương Diệp Thắng, thanh thế “Kiếm Môn” có thể xông thẳng lên trời, ngoại môn sẽ không có một thế lực nào đối kháng được “Kiếm Môn”. Coi như là Dương Diệp bại, vậy cũng không lo, chỉ cần Dương Diệp cùng đối phương chiến đấu một thời gian, vậy cũng là tuy bại mà vinh, tuy ảnh hưởng một chút đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nhưng nếu như Dương Diệp sợ chiến, vậy thì xong rồi. Đến lúc đó mọi người trong “Kiếm Môn” không thể ngóc đầu lên được, đến lúc đó, khẳng định không ai nguyện ý về phe “Kiếm Môn”.
Tất cả mọi chuyện, một trận chiến này cực kỳ quan trọng!
Mà rốt cuộc Dương Diệp đang làm gì đấy?
Lúc này Dương Diệp đang ở một khu rừng rậm rạp ở Thanh Phong cốc, tay hắn cầm trường kiếm, đứng trước một cây Thiết Lựu lớn đã mấy ngày.
Sau khi trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, Dương Diệp tiếp tục vùi đầu khổ tu, lúc bốn ngày trước, lúc Dương Diệp rút kiếm luyện tập, đột nhiên hắn tiến nhập một loại trạng thái kỳ dị, tựa như lúc trước hắn gặp phải tiểu tử kia, lúc bị siêu cấp cường giả thần bí kia áp bách tiến vào cái loại kỳ dị trạng thái này, ở trong trạng thái này, giống như hắn đã chạm tới vật gì đó, nhưng lúc đó bị người hãm hại cắt đứt. Lúc đó làm cho Dương Diệp tức giận không ngớt.
Mà bây giờ Dương Diệp lần nữa tiến nhập loại trạng thái này! Mà hắn trong trạng thái này đã bốn ngày bốn đêm rồi.
"Rì rào!"
Đột nhiên, lấy Dương Diệp làm trung tâm, những lá cây bên cạnh Dương Diệp bay lên, những cành cây xung quanh giống như bị cuồng phong thổi tung, điên cuồng mà lay động.
Trên mặt đất, lá cây tung bay ngày càng nhiều, những lá cây giống như được một bàn tay vô hình khống chế, phiêu động xung quanh Dương Diệp, mà những cành cây to xung quanh giống như bị tàn phá, rất nhiều cành cây phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, trên cây kia lá cây cũng đang chậm rãi bay xuống, trong lúc này, toàn bộ cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.
Giằng co khoảng chừng nửa canh giờ, sau một khắc, Dương Diệp hai mắt đột nhiên mở, trong mắt hàn quang lóe lên, lá cây ở trước mắt bống hóa thành mảnh vụn đầy trời, đồng thời, Dương Diệp rút kiếm quét ra xung quanh.
Không có kiếm khí xuất hiện, vậy mà mấy cây đại thụ xung quanh cách Dương Diệp mấy chục mét cũng ầm ầm ngã xuống.
Còn chưa kết thúc, trường kiếm của Dương Diệp đột nhiên lao ra vỏ kiếm, ở trong sân vạch ra mấy vệt kiếm quang, sau đó tự động bay trở về vỏ kiếm.
"Ầm ầm..."
Lúc trường kiếm vừa bay về, trong khoảnh khắc, lấy Dương Diệp làm trung tâm, hơn mười cây đại thụ xung quanh ầm ầm ngã xuống, cành lá văng lên khắp trời.
Giữa sân, nhìn trước mắt tất cả, Dương Diệp thấp giọng nói: "Đây chính là ý cảnh mà Thanh Thi nói sao?" Nói xong, Dương Diệp xoay người hướng phía cửa cốc đi tới, lúc này hắn không có thời gian đi nghiên cứu ý cảnh này, hắn không biết hôm nay là ngày nào, chỉ hy vọng sẽ không trôi qua ước hẹn với Liễu Thanh Vũ.
Lúc Dương Diệp đi ra cửa cốc, bốn mỹ phụ mặc cung trang đi tới Thái Thanh sơn.
Ngày hôm sau chính là thời gian khảo hạch nội môn, trong khoảng thời gian này, nội môn trưởng lão Kiếm tông có thể nói là bận bịu túi bụi. Mà những đệ tử muốn tham gia nội môn khảo hạch cũng đang liều mạng tu luyện, rất sợ khảo hạch không thông qua, tiếp tục làm đệ tử ngoại môn, thể diện kia liền vứt đi được rồi.
Tuy là như thế, thế nhưng mọi người vẫn không có quên một việc, đó là ước hẹn lúc trước của đệ tử tạp dịch Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ xếp hạng 29 trên ngoại môn bảng, chính là ngày hôm nay.
Phải biết rằng, trước đây chuyện đó là một chủ đề nóng hổi được bàn tán nhiệt liệt bên trong ngoại môn. Đương nhiên, khi đó đa số đều cười nhạo Dương Diệp không biết lượng sức. Còn bây giờ, mọi người đều đang bàn luận hai người ai thắng ai thua.
Mặc dù Dương Diệp chỉ là một gã Phàm Nhân cảnh, thế nhưng Dương Diệp cũng có thể xông đến tầng 22, thực lực kia tuyệt đối không cần nói nhiều. Mà Liễu Thanh Vũ là đệ tử ngoại môn có tên tuổi lâu đời, lại là cường giả Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn xếp hạng thứ 29 trên ngoại môn bảng, thực lực này cũng là không thể xem nhẹ.
Tuy nhiên đại đa số người ở ngoại môn cũng không coi trọng Dương Diệp, bởi vì dù sao Liễu Thanh Vũ cũng là Tiên Thiên cảnh. Nếu như Liễu Thanh Vũ là thế tục đệ tử Tiên Thiên cảnh, mọi người nhất định sẽ xem trọng Dương Diệp. Thế nhưng Liễu Thanh Vũ không phải thế tục đệ tử, hắn là đệ tử tinh anh do tông môn bồi dưỡng.
Dương Diệp muốn vượt cấp khiêu chiến đệ tử tinh anh của tông môn, khó, cực kỳ khó!
Nói chung, mặc kệ ai thắng ai thua, đây nhất định là một hồi long tranh hổ đấu. Cho nên, lúc này những đệ tử ngoại môn lâu đời cùng đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đã vây quanh Sinh Tử đài.
Đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đứng ở bên trái, mà đệ tử ngoại môn tên tuổi lâu đời là đứng ở bên phải, tuy là đều là đệ tử ngoại môn, thế nhưng tất cả mọi người đều có sự phân chia.
Mà lần này giữa cuộc chiến sinh tử của Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ co chút biến hóa, vốn là chuyện riêng của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, thế nhưng sau khi Dương Diệp trở thành đệ tử ngoại môn, việc này liền chút biến đổi rồi. Bởi vì Dương Diệp nghiễm nhiên trở thành đại biểu đệ tử ngoại môn mới tấn thăng, đúng vậy, từ ngày Dương Diệp dọa lui đệ tử trên ngoại môn trên, uy vọng của Dương Diệp trong lòng những đệ tử mới tấn thăng cao lên như diều gặp gió, không người nào có thể so sánh.
Mà hôm nay, bên trái những người đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đến đây để cổ vũ cho Dương Diệp.
Giống nhau, bên phải những đệ tử ngoại môn lâu đời cũng nỗ lực cổ động cho Liễu Thanh Vũ. Bọn họ cũng mặc kệ ân oán của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, bọn họ chỉ biết là, lúc này Liễu Thanh Vũ đại biểu cho đệ tử ngoại môn lâu đời, nếu như Liễu Thanh Vũ thua, thể diện của đệ tử ngoại môn lâu đời lập tức mất hết.
"Liễu Thanh Vũ tới!"
Đúng lúc này, không biết ai trong đám người không biết hô một câu.
Mọi người nhìn lên Sinh Tử đài, chỉ thấy một bóng người bay đáp xuống Sinh Tử đài, mọi người ngưng mắt nhìn, người này không phải ai khác, chính là Liễu Thanh Vũ.
Lúc này Liễu Thanh Vũ sắc mặt âm trầm, trong mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo. Đúng vậy, lúc này trong lòng Liễu Thanh Vũ hận không thể lập tức giết Dương Diệp.
Trước đây lúc hắn biết được mẫu thân của Dương Diệp là Linh Giả cảnh, y thực sự sợ, cho nên y vội vã về tới Kiếm tông, sau đó trốn vào Thất Luyện phong khổ tu. Chỉ là y không nghĩ tới, tới lúc y đi ra Thất Luyện phong, cả nhà Liễu gia đã bị người tiêu diệt.
Nhưng y không ngờ tới diệt cả nhà y không phải là mẫu thân của Dương Diệp, mà lại là Dương Diệp. Còn Dương Diệp sau khi giết cả nhà y, người của Đại Tần đế quốc lại không xử lý Dương Diệp, còn để cho Dương Diệp quay trở về Kiếm tông. Tại sao Đại Tần đế quốc không xử lý Dương Diệp, y không biết được, cũng không muốn tìm hiểu, y chỉ biết là, ngày hôm nay y muốn báo thù cho tộc nhân của mình.
Y sợ hãi mẫu thân của Dương Diệp, thế nhưng quyết không sợ hãi Dương Diệp. Y thừa nhận thiên phú của Dương Diệp ở trên y, nếu để cho Dương Diệp thời gian, nhất định Dương Diệp sẽ vượt lên trước y. Nhưng mà bây giờ, Dương Diệp chỉ là một Phàm Nhân cảnh mà thôi, coi như là hắn xông qua tầng thứ 22, hắn vẫn như cũ chỉ là một Phàm Nhân cảnh!
Y đã quyết định, đợi lát nữa cùng Dương Diệp giao thủ, ngay từ đầu lập tức sử dụng thủ đoạn lôi đình tuyệt sát Dương Diệp, không để cho trưởng lão Kiếm tông có cơ hội nghĩ cách cứu viện Dương Diệp.
Đi qua một canh giờ, Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, một số đệ tử ngoại môn lâu đời nhịn không được bắt đầu giễu cợt.
"Dương Diệp có phải sợ rồi hay không? Không dám tới? Ha ha..."
"Đúng vậy, ta đã nói rồi, coi như hắn xông qua tầng thứ 22 thì như thế nào? Bây giờ hắn chỉ là một Phàm Nhân cảnh, không thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh Tứ phẩm, Thanh Vũ sư huynh!"
"Biết khó mà lui cũng tốt, bất kể như thế nào, Dương Diệp cũng là thiên tài của Kiếm tông chúng ta, chỉ là hi vọng sau chuyện này, hắn học được đạo lý làm người!"
"Ta cảm thấy được, không chỉ có Dương Diệp, chính là những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng cũng phải học cách làm người biết điều, nghe nói bọn họ gây dựng cái gì “Kiếm Môn”, hơn nữa tám phần mười trở lên đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đều gia nhập trong đó, đó là muốn làm gì? Chúng ta còn chưa đi, vậy mà bọn họ bắt đầu muốn xưng bá ngoại môn?"
"Hắc hắc, Kiếm Môn? Các vị sư huynh, chuyện ngày hôm nay trôi qua, chúng ta đi dạy một chút những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng này đạo lý làm người, các ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, tính ta một người!"
"Ta cũng coi như một người!"
"..."
Đệ tử ngoại môn lâu đời hình như cố ý nói để đệ tử ngoại môn mới tấn thăng nghe thấy, âm thanh cực kỳ lớn, thế cho nên bên trái đệ tử ngoại môn đều nghe rõ ràng.
Đệ tử ngoại môn phía bên trái ai cũng tức đến đỏ bừng cả mặt, nếu như không phải sợ tông quy xử phạt, bọn họ cũng không nhịn được mà ra tay. Nếu như bọn họ chỉ vũ nhục Dương Diệp, rất nhiều đệ tử ngoại môn vẫn sẽ không tức giận, thế nhưng những đệ tử ngoại môn lâu đời đều sỉ nhục tất cả đệ tử ngoại môn mới tấn thăng. Thử hỏi bọn họ làm sao không tức?
"Thanh Tuyết sư tỷ, Dương Diệp sư huynh sao còn chưa đến?" Bên cạnh Thanh Tuyết, một người đệ tử ngoại môn nhịn không được hỏi. Trong âm thanh đã có một ít oán khí.
Thanh Tuyết xoay người nhìn đám đệ tử phía sau, khi nhìn thấy sắc mặt đám đệ tử đều đỏ bừng, bộ dạng giống như bị tức không nhẹ, lập tức chân mày nhíu một cái, trong lòng thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì đấy?" Kỳ thực nàng có thể lý giải tâm tình của những người này, bởi vì lúc này trong lòng nàng cũng là có chút oán khí, nàng tin tưởng Dương Diệp sẽ không sợ chiến đấu, thế nhưng Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, điều này làm cho nàng không khỏi sinh ra một ít suy nghĩ khác.
Một trận chiến này không chỉ liên quan đến Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ, còn liên quan đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nếu như Dương Diệp Thắng, thanh thế “Kiếm Môn” có thể xông thẳng lên trời, ngoại môn sẽ không có một thế lực nào đối kháng được “Kiếm Môn”. Coi như là Dương Diệp bại, vậy cũng không lo, chỉ cần Dương Diệp cùng đối phương chiến đấu một thời gian, vậy cũng là tuy bại mà vinh, tuy ảnh hưởng một chút đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nhưng nếu như Dương Diệp sợ chiến, vậy thì xong rồi. Đến lúc đó mọi người trong “Kiếm Môn” không thể ngóc đầu lên được, đến lúc đó, khẳng định không ai nguyện ý về phe “Kiếm Môn”.
Tất cả mọi chuyện, một trận chiến này cực kỳ quan trọng!
Mà rốt cuộc Dương Diệp đang làm gì đấy?
Lúc này Dương Diệp đang ở một khu rừng rậm rạp ở Thanh Phong cốc, tay hắn cầm trường kiếm, đứng trước một cây Thiết Lựu lớn đã mấy ngày.
Sau khi trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, Dương Diệp tiếp tục vùi đầu khổ tu, lúc bốn ngày trước, lúc Dương Diệp rút kiếm luyện tập, đột nhiên hắn tiến nhập một loại trạng thái kỳ dị, tựa như lúc trước hắn gặp phải tiểu tử kia, lúc bị siêu cấp cường giả thần bí kia áp bách tiến vào cái loại kỳ dị trạng thái này, ở trong trạng thái này, giống như hắn đã chạm tới vật gì đó, nhưng lúc đó bị người hãm hại cắt đứt. Lúc đó làm cho Dương Diệp tức giận không ngớt.
Mà bây giờ Dương Diệp lần nữa tiến nhập loại trạng thái này! Mà hắn trong trạng thái này đã bốn ngày bốn đêm rồi.
"Rì rào!"
Đột nhiên, lấy Dương Diệp làm trung tâm, những lá cây bên cạnh Dương Diệp bay lên, những cành cây xung quanh giống như bị cuồng phong thổi tung, điên cuồng mà lay động.
Trên mặt đất, lá cây tung bay ngày càng nhiều, những lá cây giống như được một bàn tay vô hình khống chế, phiêu động xung quanh Dương Diệp, mà những cành cây to xung quanh giống như bị tàn phá, rất nhiều cành cây phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, trên cây kia lá cây cũng đang chậm rãi bay xuống, trong lúc này, toàn bộ cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.
Giằng co khoảng chừng nửa canh giờ, sau một khắc, Dương Diệp hai mắt đột nhiên mở, trong mắt hàn quang lóe lên, lá cây ở trước mắt bống hóa thành mảnh vụn đầy trời, đồng thời, Dương Diệp rút kiếm quét ra xung quanh.
Không có kiếm khí xuất hiện, vậy mà mấy cây đại thụ xung quanh cách Dương Diệp mấy chục mét cũng ầm ầm ngã xuống.
Còn chưa kết thúc, trường kiếm của Dương Diệp đột nhiên lao ra vỏ kiếm, ở trong sân vạch ra mấy vệt kiếm quang, sau đó tự động bay trở về vỏ kiếm.
"Ầm ầm..."
Lúc trường kiếm vừa bay về, trong khoảnh khắc, lấy Dương Diệp làm trung tâm, hơn mười cây đại thụ xung quanh ầm ầm ngã xuống, cành lá văng lên khắp trời.
Giữa sân, nhìn trước mắt tất cả, Dương Diệp thấp giọng nói: "Đây chính là ý cảnh mà Thanh Thi nói sao?" Nói xong, Dương Diệp xoay người hướng phía cửa cốc đi tới, lúc này hắn không có thời gian đi nghiên cứu ý cảnh này, hắn không biết hôm nay là ngày nào, chỉ hy vọng sẽ không trôi qua ước hẹn với Liễu Thanh Vũ.
Lúc Dương Diệp đi ra cửa cốc, bốn mỹ phụ mặc cung trang đi tới Thái Thanh sơn.