Dương Diệp về tới Phù Văn phong, sau đó dùng Truyện Âm phù liên hệ với Tô Thanh Thi, chỉ một lát sau, Tô Thanh Thi tới Phù Văn phong.
Trong phòng, Dương Diệp trầm giọng nói:
- Thanh thi, ta cảm thấy việc này rất không tầm thường, cho nên phải thông tri cho ngươi biết.
- Chỉ là mấy đệ tử nội môn tự đi lịch lãm, ngươi vì sao nói không tầm thường?
Tô Thanh Thi nói.
- Ngươi không biết thân phận của Đại Địa Hùng Vương đó à?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
- Thân phận?
Tô Thanh Thi khó hiểu.
Dương Diệp hít sâu một hơi nói:
- Đại Địa Hùng Vương đó căn bản không phải là Huyền thú lịch lãm gì cả, nó đã bước nửa bước vào Linh cấp rồi, mấy người Mộ Dung Yêu đi tìm nó để lịch lãm, căn bản chính là chịu chết.
Tô Thanh Thi cả kinh, nói:
- Đã bước nửa bước vào Linh cấp, ngươi sao biết được? Ta không phải hoài nghi lời nói của ngươi, chỉ là tò mò mà thôi!
- Ta đã từng chiến đấu với nó!
Dương Diệp nói:
- Hơn nữa còn chính mắt nhìn thấy nó phá vỡ lồng kết giới của Nguyên Môn!
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Thanh Thi trở nên ngưng trọng. Lồng kết giới của Nguyên Môn nàng ta đương nhiên biết, chỉ có cường giả Linh Giả cảnh mới có thể phá vỡ, mà Đại Địa Hùng Vương đang có thể làm vậy thì đủ để chứng minh thực lực của nó rồi.
- Còn thân phận của Đại Địa Hùng Vương đó nữa, đó không phải là một con gấu bình thường, nó là một đại đầu binh được đế quốc Huyền thú phái tới Đoạn Hồn sơn mạch để ngăn cản nhân loại tiến vào Thập Vạn Đại Sơn. Cho dù mấy người Mộ Dung Yêu có con bài chưa lật gì đi đó, không bị nó giết, ngược lại giết chết được nó, vậy thì mấy người bọn Mộ Dung Yêu cũng sẽ bị đế quốc Huyền thú đuổi giết tới chết. Nói cách khác thì mấy người bọn Mộ Dung Yêu chỉ cần tới đó thì cơ bản là thập tử vô sinh!
Dương Diệp tiếp tục nói.
Tô Thanh Thi trầm mặc một lúc, nói:
- Ngươi nói chuyện này không tầm thường, chính là vì nguyên nhân này sao?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào thiên tài của Kiếm Tông tham gia Thanh Vân bảng. Ngươi nghĩ mà xem, nếu Mộ Dung Yêu và mấy người đó thật sự đi giết Đại Địa Hùng Vương này, kết quả sẽ thế nào?
Không đợi Tô Thanh Thi trả lời, hắn lại nói:
- Cho dù may mắn không chết, nhưng mấy người nhất định cũng tàn phế. Lực lượng của Đại Địa Hùng Vương rất khủng bố, nhục thân của ta lúc trước có thể so với Huyền thú cửu giai bị nó vỗ một chưởng là trực tiếp mất đi sức chiến đấu. Ngươi bọn Mộ Dung Yêu có thể chống lại một chưởng của nó sao?
Trên mặt Tô Thanh Thi như bị phủ sương, nếu đúng như Dương Diệp nói, mấy chủ lực của Kiếm Tông lần này cơ bản là toi rồi. Mà mấy chủ lực toi thì Thanh Vân bảng lần này của Kiếm Tông cũng toi theo.
Trầm mặc một lúc, Tô Thanh Thi nói:
- Ngươi cảm thấy đây là âm mưu Quỷ tông bày ra?
- Ta không chắc!
Dương Diệp nói:
- Nhưng ta cảm thấy Âu Dương Ngôn kia có vấn đề. Không có chứng cớ gì cả, chỉl à cảm giác thôi. Nếu hắn thật sự có vấn đề, vậy lần này chờ bọn Mộ Dung Yêu sẽ không chỉ là Đại Địa Hùng Vương đó mà khẳng định còn có cường giả khác của Quỷ tông. Đến lúc đó, cho dù họ có bao nhiêu con bài chưa lật thì cũng không thể trở về được!
- Âu Dương Ngôn, mười sáu tuổi gia nhập Kiếm Tông, mười chín tuổi trở thành đệ tử nội môn, thiên phú của hắn ở Kiếm Tông không phải là tốt nhất, nhưng rất khắc khổ, hơn nữa nhân duyên ở Kiếm Tông rất tốt, bình thường cũng không mắc sai lầm gì, ấn tượng và đánh giá của các trưởng lão đối với hắn cũng rất tốt, Nếu hắn có vấn đề thì rất nhiều người của Kiếm Tông cũng có vấn đề!
Tô Thanh Thi nói.
Dương Diệp bỗng nhiên bật cười, hắn cũng biết việc này là nhọc sức mà không được lòng, hắn sở dĩ nhiều chuyện, kỳ thật hoàn toàn là nể mặt nữ tử trước mắt này. Nhưng rõ ràng, nàng ta không tin hắn, có điều cũng không sao cả, thiên tài Kiếm Tông có chết hay không cũng chẳng liên quan gì tới hắn, dù sao hắn cũng đã nhắc nhở rồi!
Như nhận thấy được cảm xúc của Dương Diệp, Tô Thanh Thi nói:
- Ta không phải không tin ngươi, chỉ là việc này không thể qua loa được, dù sao nếu chúng ta đổ oan cho một đệ tử, vậy thì không chỉ khiến hắn lạnh lòng mà các đệ tử khác cũng sẽ lạnh lòng. Có điều lòng phòng người không thể không có, ta sẽ âm thầm đi theo bọn họ, đồng thời sẽ âm thầm điều tra Âu Dương Ngôn.
- Ta hiểu!
Dương Diệp nói:
- Có điều ta không tán thành Thanh Thi ngươi đi một mình, nếu đây thật sự là âm mưu của Quỷ tông, vậy đối phương nhất định cũng phái cường giả mai phục ở Thập Vạn Đại Sơn, hơn nữa khẳng định không chỉ có một người, ngươi một mình đi vào, thành ra không những không cứu được người mà còn hại cả thân.
Tô Thanh Thi khẽ gật đầu, nàng ta bỗng nhiên nói:
- Mấy tháng trước, lúc Trụ Vương Trụ Vương mở, ngươi có tới không?
Dương Diệp ngẩn ra, không biết Tô Thanh Thi vì sao hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
- Trong mộ, ba gã đệ tử của Kiếm Tông ta và mấy tên đệ tử của Nguyên Môn, cả Quỷ tông và Bách Hoa cung đều chết, ngươi biết không?
Tô Thanh Thi lại hỏi.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Biết.
Tô Thanh Thi trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Lúc trước ta đã tới đó điều tra một số người, biết ngươi phát sinh va chạm với Đổng Vô Thương, ba người bọn họ là ngươi ra tay giết à?
- Ta muốn giết hắn, nhưng nhưng hắn không phải ta giết.
Dương Diệp bình tĩnh nói. Tiếp theo, hắn kể lại tình huống trong mật thất.
Một lúc sau, Tô Thanh Thi nói:
- Nực cười là mấy tông môn đều đang truy tra hung thủ, không ngờ hung thủ chính là mấy đệ tử của tông môn mình.
Nói đến đây, nàng ta dừng một chút rồi lại nói:
- Ngươi sau này nếu muốn giết Bách Hoa cung đệ tử, ngàn vạn đừng để lại chứng cớ, bằng không không chỉ sẽ hại ngươi mà còn hại cả mẫu thân ngươi nữa. Dù sao mẫu thân ngươi bây giờ với còn ở trong tay họ, nếu họ lấy mẫu thân ngươi ra uy hiếp ngươi, không liệu có tới Bách Hoa cung chịu chết không?
Dương Diệp rùng mình, việc này hắn đúng là chưa nghĩ tới. Đúng vậy, mẫu thân mình hiện tại vẫn ở trong tay đối phương, nếu việc mình giết đệ tử Bách Hoa cung bị Bách Hoa cung biết được, Bách Hoa cung chỉ sợ sẽ càng tra tấn mẫu thân mình nặng thêm, khi đó mình thật sự sẽ thành tội nhân.
- Sau này bản thân không nắm chắc trăm phần trăm làm được một cách người không biết quỷ không hay thì vạn lần không thể tùy tiện động thủ!
Dương Diệp thầm quyết định trong lòng.
- Còn nữa, chấp kiếm trưởng lão Ngọc Lâm đã không còn là chấp kiếm trưởng lão nữa rồi!
Tô Thanh Thi bỗng nhiên nói:
- Hắn rất hối hận vì quyết định lúc trước đối với huynh muội các ngươi!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Thanh Thi, ta biết ngươi muốn ta gia nhập lại Kiếm Tông, nhưng nói thật ta không có chút hảo cảm nào với Kiếm Tông cả. Còn nữa, kỳ thật các ngươi cũng không cần thiết phải coi trọng ta như vậy, Kiếm Tông không có Dương Diệp ta thì không phải sẽ đi tong.
- Ngươi rất quan trọng với Kiếm Tông!
Tô Thanh Thi nói.
- Chúng ta không nói đề tài này nữa, được chứ?
Đối với việc Tô Thanh Thi muốn hắn gia nhập Kiếm Tông, Dương Diệp có chút đau đầu, hắn đã không thể gia nhập Kiếm Tông, cho dù là Tô Thanh Thi nói mấy cũng vô dụng. Dù sao ai dám đảm bảo hắn sẽ không bị tông môn này vứt bỏ lần thứ hai? Cho dù Kiếm Tông đảm bảo thì hắn cũng không tin!
Tô Thanh Thi thở dài trong lòng, nói:
- Ngươi đối với Kiếm Tông thật sự không có một chút lưu luyến nào à?
- Có!
Dương Diệp nhìn thẳng vào Tô Thanh Thi, nói:
- Nếu không phải ngươi ở Kiếm Tông thì chuyện lần này ta cũng sẽ không thông tri cho bất kỳ ai của Kiếm Tông đâu, nếu không phải ngươi ở Kiếm Tông thì ta cũng không đại biểu cho Kiếm Tông tham gia Thanh Vân bảng.
Thích chính là thích, Dương Diệp sẽ không lừa dối nội tâm của mình.
Tô Thanh Thi nheo mắt, nhìn Dương Diệp một lúc, sau đó ánh mắt dời về phía khác, nói:
- Cám ơn vì tất cả ngươi đã làm cho ta, chỉ là rất xin lỗi, ta giờ không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm.
Dương Diệp nói:
- Ta hiện tại cũng vậy, nếu chúng ta đều không muốn nghĩ vậy thì cứ để nó thuận theo tự nhiên là được. Vẫn là câu đó, nhân sinh vô thường, mà kẻ địch của ta lại cường đại như vậy, không chừng Dương Diệp ta sẽ không thể tồn tại lâu trên thế gian.
Dương Diệp không phải là một người bi quan, nhưng hắn biết rõ kẻ địch mà hắn phải đối mặt, kẻ địch này hiện tại vẫn chưa có hành động gì nhằm vào hắn, nhưng chung quy rồi sẽ có ngày đó, mà đến ngày đó, Dương Diệp hắn có thể sống sót dưới tay kẻ địch này, đồng thời giết lại đối phương hay không thì hắn không biết. Đó dù sao cũng là chuyện trong tương lai.
- Ngươi thật sự muốn đối địch với Bách Hoa cung à?
Tô Thanh Thi hỏi.
- Không phải ta muốn đối địch với bọn họ mà là họ muốn đối địch với ta!
Dương Diệp nói:
- Ta không thể không cứu mẫu thân, thù của mẫu thân ta cũng không thể không báo. Cho nên, giữa ta và Bách Hoa cung nhất định sẽ phát sinh xung đột. Tuy hiện tại ta ở trong mắt Bách Hoa cung chỉ là một con kiến, nhưng ta tin, một ngày nào đó con kiến tay đây sẽ lay động được con quái vật lớn đó!
Tô Thanh Thi thấp giọng thở dài, nói thật, nàng ta không hy vọng Dương Diệp đi đối kháng với Bách Hoa cung, bởi vì đó thật sự là kiến nhỏ lay cây, nhưng nàng ta biết, muốn Dương Diệp buông bỏ việc của mẫu thân là thì căn bản là không thể. Chỉ là, cho dù Dương Diệp lĩnh ngộ được kiếm ý, đồng thời còn có thể khống chế Huyền thú, nhưng nếu muốn bằng vào những cái này mà đối kháng với Bách Hoa cung thì đó vẫn là chuyện rất không thực tế!