Đau đớn!
Đây là cảm thụ chân thật của Dương Diệp hiện tại, hắn rất muốn từ bên trong nhảy ra, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân đang phải chịu khổ ở Bách Hoa cung, hắn liền cố nén suy nghĩ mê người này xuống.
Rất nhanh, da trên người Dương Diệp tróc ra từng mảng, đúng vậy, giống như là thay da vậy, từng mảng từng mảng bong ra, cảnh tượng này cực kỳ khủng bố.
Cũng may vào lúc hắn đang đau đớn, nước màu xanh lục phát sinh tác dụng, một tia năng lượng không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể Dương Diệp, sau đó thì nhanh chóng chữa trị thân thể đã bị u minh quỷ hỏa đốt cháy của hắn. Cũng chính nhờ có năng lượng này mới khiến cho thân thể của Dương Diệp không đến mức bị u minh quỷ hỏa triệt để đốt thành tro bụi, chỉ là như vậy thì làm khổ cho Dương Diệp rồi.
Dù sao tư vị bị u minh quỷ hỏa đốt cháy rất là đau đớn!
Dần dần, một canh giờ trôi qua.
Phần mặt của Dương Diệp đã toàn bộ biến hình vặn vẹo, đó không phải là do bị đốt, mà là vì đau đớn quá mức tạo thành. Có điều tuy đau đớn như vậy, nhưng Dương Diệp từ đầu tới cuối vẫn không rên lấy một câu.
Biểu hiện này của Dương Diệp khiến Mạc lão ở bên cạnh thầm gật đầu. Vốn đối với Dương Diệp, lão chỉ có một chút hứng thú, còn lâu mới tới mức thưởng thức, dù sao cho dù thiên phú của Dương Diệp có tốt đến mấy thì vẫn lọt được vào mắt lão. Nhưng sau khi ở chung mấy ngày, biểu hiện của Dương Diệp lại khiến lão có ý muốn thu làm đồ đệ.
Chỉ là Dương Diệp lại tu kiếm, điều này khiến cho lão có chút bất lực, bởi vì lão rất xa lạ với con đường kiếm đạo.
Nhìn Dương Diệp vẫn kiên trì trong thùng tắm, Mạc lão thấp giọng thở dài, sau đó đi vào trong nhà tranh.
Thời gian trôi qua từng chút một, Dương Diệp đã ở trong thùng tắm được gần ba canh giờ. Ba canh giờ này đối với Dương Diệp mà nói thì có thể nói là một đoạn thời gian đau đớn nhất trong đời, bởi vì thân thể hắn không ngừng bị phá hủy, sau đó thì không ngừng được chữa trị, mà hắn thì phải không ngừng “hưởng thụ” Quá trình này hết lần này tới lần khác.
Hiện tại hắn sở dĩ có thể kiên trì, hoàn là dựa vào một cỗ tín niệm, cỗ tín niệm này chính là phải có thực lực cường đại!
Hừng đông ngày hôm sau, khi mặt trời chậm rãi nhô ra khỏi chân trời, từng luồng ánh nắng ban mai chiếu xuống người Dương Diệp trong thùng tắm, giống như khoác lên cho hắn một lớp sa mỏng màu vàng.
- Kẹt kẹt!
Cửa nhà tranh chậm rãi mở ra, Mạc lão chống gậy từ bên trong đi ra, lão đi tới trước mặt Dương Diệp, khi nhìn thấy nước trong thùng tắm đã hoàn toàn biến thành màu đen thì khẽ gật đầu.
Sau đó nói:
- Linh dược này đã được ngươi hấp thu xong rồi, đi ra đi, còn ở trong đó nữa, không có linh thảo chữa trị thân thể cho ngươi, thân thể của ngươi thật sự sẽ bị đốt thành tro đó!
Nghe thấy lời nói của Mạc lão, Dương Diệp ở trong thùng tắm đột nhiên mở to mắt, sau đó từ trong thùng tắm nhảy ra. Sau khi nhảy ra, Dương Diệp nằm luôn xuống đất rồi thở hổn hển, để mặc cho ánh mặt trời chiếu lên người hắn.
Tuy hiện tại đã đi ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân bị phỏng, chỉ là không còn mãnh liệt như lúc trước mà thôi.
Mạc lão vẫy nhẹ tay một cái, hỏa diễm màu trắng trong thùng tắm giống như là vật sống từ trong thùng tắm bay vào tay lão, sau đó thì thu u minh quỷ hỏa lại, Mạc lão nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Sau này ban ngày ngươi tới chỗ thác nước chịu đựng sự trùng kích của dòng nước, sau đó buổi tối thì tiếp tục ngồi trong thùng tắm này, cho tới lúc nhục thân của ngươi lột xác triệt để mới thôi!
- Sau này buổi tối cứ phải tiếp tục như vậy à?
Dương Diệp đột nhiên ngồi dậy, nhìn Mạc lão, thất thanh nói.
- Đương nhiên rồi!
Mạc lão gật đầu, hờ hững nói:
- Ngươi cho rằng chỉ một lần là có thể đề thăng nhục thân của ngươi à? Nếu đề thăng nhục thân dễ dàng như vậy, vậy thì chức nghiệp thể tu chẳng phải là tuyệt diệt rồi sao?
- Thể tu á?
Dương Diệp có hứng thú, nói:
- Chính là loại Huyền giả chuyên môn tu luyện nhục thân à?
Mạc lão gật đầu, nói:
- Thể tu vào vạn năm trước là cực kỳ cường hãn, chỉ là vì một số nguyên nhân, các thể tu gặp phải một số kiếp nạn, sau đó nhân số càng ngày càng ít, hơn nữa đây lại là một chức nghiệp thống khổ, cho nên người tu luyện càng lúc càng ít.
- Thể tu mạnh lắm à?
Dương Diệp có chút tò mò hỏi. Hắn sở dĩ tu luyện nhục thân, là vì hắn phát hiện nhục thân của Huyền thú vô cùng cường hãn, hơn nữa huyền khí có màu vàng kim này có thể cường hóa nhục thân, cho nên hắn mới muốn tu luyện nhục thân, bằng không hắn chẳng đi nhục thân tu luyện làm gì, dù sao Nam vực trừ Huyền thú ra thì hình như không có ai đi tu luyện nhục thân!
- Rất mạnh!
Trong mắt Mạc lão hiện lên dao động nhè nhẹ, một lúc sau liền nói:
- Từng có một người, hắn tu luyện nhục thân của mình đến bất trình độ tử bất diệt, vạn pháp bất xâm. Lúc ấy cho dù là Kiếm Hoàng cảnh giới ngang ngửa với hắn, được xưng là một kiếm phá vạn pháp cũng không làm gì được hắn. Bởi vì nhục thân của hắn tương đương với một kiện bán thần khí
- Bất tử bất diệt, vạn pháp bất xâm!
Yết hầu Dương Diệp giật giật, nói với vẻ khiếp sợ:
- Đó chẳng phải là nói hắn tương đương với vô địch rồi à?
- Vô địch á?
Mạc lão đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đó là lắc đầu, nói:
- Cũng không thể tính là như vậy, tuy Kiếm Hoàng đời đó không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là Kiếm Hoàng các dời khác không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có thể nói, thể tu cũng là một tồn tại cực kỳ cường hãn, nên nói là bất kỳ một chức nghiệp nào tu luyện đến đến cực hạn cũng đều cực kỳ cường hãn!
Dương Diệp gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Tiền bối, ngươi nói Kiếm Hoàng có mấy đời, Kiếm Hoàng là một người hay là...
- Là một danh hiệu!
Mạc lão giống như nghĩ tới gì đó, sau đó nhìn Dương Diệp bật cười, nói:
- Ha ha, ta quên mất, ngươi không phải là người được đề cử cho danh hiệu Kiếm Hoàng sao?
- Ta chính là một người được đề cử là Kiếm Hoàng?
Dương Diệp có chút ngây ra.
Mạc lão cười cười, nói:
- Có một ngọn núi, tên là Kiếm Hoàng sơn, chính giữa Nam vực, trong ngọn núi đó có một vỏ kiếm cổ, về phần lai lịch vỏ kiếm cổ thì không ai biết, dù sao thì vỏ kiếm cổ này là một tiên khí, hơn nữa là có ý thức riêng. Về phần danh hiệu Kiếm Hoàng, chính là có liên quan tới vỏ kiếm cổ này, bởi vì người cầm được nó chính là Kiếm Hoàng. Mà muốn được vỏ kiếm này tán thành thì vậy thì ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được kiếm ý, người lĩnh ngộ được kiếm ý cũng được gọi là người được đề cử Kiếm Hoàng, mà ngươi không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, còn có kiếm tâm thông minh, hiện tại hiểu rõ rồi chứ?
- Một kiện tiên khí. . .
Yết hầu Dương Diệp giật giật, tiên khí xếp trên đạo khí. Hơn nữa còn là loại có ý thức, nếu có được cỏ kiếm cổ, vậy thì sức chiến đấu khẳng định là ngự kiếm bay lên vậy.
- Tiền bối, Nam vực chúng ta hiện tại có Kiếm Hoàng không?
Dương Diệp hỏi.
Mạc lão lắc đầu, nói:
- Từ ba ngàn năm trước sau khi Kiếm Hoàng đó chết, Nam vực chưa từng xuất hiện Kiếm Hoàng, vỏ kiếm cổ đó chắc cũng phải tịch mịch ba ngàn năm rồi. Có điều...
Nói đến đây, Mạc lão nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Nó chắc sẽ không tịch mịch lâu đâu, bởi vì ngươi xuất hiện, không phải lão phu khen ngươi, ngươi ngày sau chắc có thể tham gia Kiếm Hoàng chi tranh!
- Kiếm Hoàng chi tranh?
Dương Diệp lại có chút ngây ra, hiện tại hắn phát hiện kiến thức của hắn thật sự là quá hạn hẹp.
- Sau mỗi một đời Kiếm Hoàng, vỏ kiếm cổ đều sẽ tự động bay về Kiếm Hoàng sơn rồi ngủ say, sau đó chờ đợi Kiếm Hoàng đời tiếp theo. Mà muốn đạt được sự thừa nhận của vỏ kiếm, trước tiên phải thức tỉnh kiếm linh của vỏ kiếm, sau khi thức tỉnh được kiếm linh của cổ kiếm, kiếm linh sẽ thông tri cho toàn bộ Nam vực, triệu tập thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ tới Kiếm Hoàng sơn cùng so kiếm với người đã thức tỉnh nó, chỉ có đánh bại hết thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ thì mới được vỏ kiếm cổ thừa nhận, cũng chính là trở thành Kiếm Hoàng mới! Đương nhiên, tỷ thí cũng có quy định, đó chính là cảnh giới của người khiêu chiến không thể vượt quá người bị khiêu chiến hai cấp!
Mạc lão chậm rãi nói.
- Đánh bại hết thiên tài kiếm đạo thiên hạ...
Dương Diệp thấp giọng lẩm bẩm. Không thể không nói, Kiếm Hoàng này cũng quá khủng bố rồi. Trong thiên hạ người tu kiếm nhiều cỡ nào? Một người muốn đánh bại hết thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ, tuy không phải là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng sự khó khăn đó vẫn khá là khủng bố, hơn nữa người khiêu chiến có thể cao hơn người bị khiêu chiến hai cảnh giới.
Dương Diệp vẻ mặt khiếp sợ của Dương Diệp, Mạc lão cười cười, nói:
- Ta thấy tiểu tử ngươi có tiềm lực làm người thức tỉnh kiếm linh của vỏ kiếm cổ đó đấy, so kiếm với toàn bộ thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ, nghĩ thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào rồi phải không?
Dương Diệp cười khổ nói:
- Vãn bối không nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ muốn có thực lực cường đại, sau đó thì cứu mẫu thân ra là được rồi. Đúng rồi, tiền bối ngay cả ngươi cũng không biết lai lịch của vỏ kiếm cổ đó sao?
- Biết một chút!
Nụ cười trên mặt Mạc lão vụt tắt, nói:
- Cũng là đáng thương tên gia hỏa đáng thương, ài, không nói nữa, mau tu luyện đi, nói với ngươi những điều này còn sớm quá, ngươi bây giờ cứ tu luyện nhục thân của ngươi đến trình độ có thể so với Huyền thú Vương cấp đã rồi nói.
Nghe vậy, Dương Diệp cũng thu hồi tâm tư, thi lễ với Mạc lão sau đó thì chạy về phía thác nước.
Nhìn bóng dáng của Dương Diệp, Mạc lão thấp giọng cười nói:
- Kiếm Hoàng...