Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ầm!

Đúng lúc này, trên mặt Ma Năng Thuẫn phát ra một cột ánh sáng màu xanh lam đánh vào trên tay phải của Dương Diệp. Sắc mặt Dương Diệp thoáng biến đổi, liên tiếp lui về phía sau mười mấy trường mới dừng lại được. Mà lúc này, da trên bàn tay phải của hắn tự nhiên bị cháy đen, cả cánh tay đều đau đớn tê dại một lúc lâu!

Nhìn bàn tay của mình, trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia kinh ngạc, tấm lá chắn này lại mạnh mẽ như vậy à?

- Ma Năng Thuẫn này không phải là vật của thế giới này các ngươi, nó sử dụng sát ngôi sao ở vực ngoại làm ra, bản thân cứng rắn cho dù Bán Thánh cũng khó có thể phá hủy, hơn nữa còn có thể hấp thu phần lớn công kích của đối thủ, đồng thời chứa

bên trong tấm lá chắn. Nó hấp thu năng lượng càng nhiều, uy lực lại càng mạnh. Tuy nó không có uy hiếp gì đối với cường giả cảnh giới Thánh Giả, nhưng lại có thể tạo thành rất nhiều phiền phúc cho Bán Thánh!

Tần Bất Phàm đột nhiên nói.

- Đây chính là món bảo bối!

Trên mặt Dương Diệp càng tươi cười rõ hơn.

- Đáng tiếc ngươi không chiếm được, trừ khi hắn tự nguyện nhường ra!

Tần Bất Phàm nói.

- Vì sao?

Dương Diệp không hiểu.

- Bởi vì vật phẩm này đã bị hắn gieo ấn tinh thần, từ trình độ nào đó mà nói, hắn là bất tử. Chí ít ngươi nhất địhnh sẽ không có cách nào giết chết được. Nếu không thể giết hắn, vậy không thể loại bỏ được ấn tinh thần bên trong vật phẩm này, ngươi lại không có cách nào khống chế được nó. Ngươi đã hiểdu chưa?

Tần Bất Phàm nói.

- Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ngươi không cướp, đúng không?

Dương Diệp liếc nhìn Tần Bất Phàm, sau đó cầm Ý Kiếm đi về phía ngườci đàn ông áo đen đã đứng lên.

- Thông minh!

Tần Bất Phàm nói:

- Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi không giết chết được hắn đâu!

- Ta vẫn muốn thử xem!

Dương Diệp nói.

Tần Bất Phàm nhún vai, nói:

- Vậy ngươi thử đi!

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Lúc này, người đàn ông áo đen kia đột nhiên giận dữ hét, thần sắc dữ tợn, khí thế giống như gió bão từ trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra. Không gian xung quanh hắn cũng bắt đầu chấn động mãnh liệt. Ma Năng Thuẫn ở cách hắn không xa đột nhiên tản ra một vòng năng lượng ánh sáng hình tròn, vòng sáng càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã lan tràn đến trước người của Dương Diệp.

Hai mắt Dương Diệp híp lại, trong mắt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, Ý Kiếm trong tay đột nhiên rút ra khỏi vỏ, một đường kiếm khí màu tím quét ngang ra.

Nhìn thấy đường kiếm khí này, trong mắt Tần Bất Phàm lóe lên vẻ kinh ngạc, bởi vì lực lượng ẩn chứa bên trong đường kiếm khí này mạnh hơn trước chí ít gấp ba lần!

- Ầm!

Kiếm khí cùng ánh sáng màu xanh lam kia va chạm vào nhau, hai bên thoáng yên lặng, trong phút chốc, ánh sáng màu xanh lam này giống như tuyết mùa đông gặp phải sôi dầu, lập tức bị kiếm khí đánh tan, kiếm khí lao đi tới tốc độ rất nhanh, đánh thẳng vào trên Ma Năng Thuẫn. Nhưng khi kiếm khí gặp phải Ma Năng Thuẫn, trong nháy mắt lại hóa thành ánh sáng màu xanh lam, sau đó tiến vào trong Ma Năng Thuẫn!

- Ha ha...

Người đàn ông áo đen điên cuồng cười lớn, nói:

- Cho dù là Bán Thánh cũng không thể làm gì được Ma Năng Thuẫn của ta, chỉ dựa vào một con kiến hôi cảnh giới Tôn Giả như ngươi lại có thể làm được gì chứ?

Nói đến đây, vẻ mặt của người đàn ông áo đen đột nhiên dữ tợn, nói:

- Không thể không nói, ngươi thành công chọc giận được ta rồi, đợi lát nữa ta sẽ làm cho người sống không bằng chết!

- Ngươi không nên tự tin như vậy chứ?

Dương Diệp cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã sau lưng người đàn ông áo đen. Lần này, người đàn ông áo đen sớm đề phòng, mặt Ma Năng Thuẫn lập tức xuất hiện ở phía sau hắn ngăn cản Dương Diệp.

Lúc này, Ý Kiếm trong tay Dương Diệp biến thành kiếm ngắn, cùng lúc đó, cánh tay của Dương Diệp đã biến thành long trảo. Long trảo nắm kiếm ngắn chợt nện ở phía trên Ma Năng Thuẫn, một chuỗi tia lửa văng ra khắp nơi, Ma Năng Thuẫn cùng người đàn ông áo đen trực tiếp bay ngược ra ngoài mấy trăm trượng mới dừng lại được!

- Xem ra, tấm lá chắn này của ngươi chỉ có thể hấp thu năng lượng do huyền khí phát động, không thể hấp thu lực lượng thân thể!

Dương Diệp nói xong câu đó, đã đi tới trước người đàn ông áo đen kia, sau đó đá mạnh một cước vào đầu của người đàn ông áo đen kia, hắn hét thảm một tiếng, sau đó hóa thành một đường màu đen bay đến tới ngoài nghìn trượng!

Dương Diệp thò tay ra và cầm lấy Ma Năng Thuẫn, Ma Năng Thuẫn chấn động kịch liệt, muốn thoát khỏi tay Dương Diệp, thật may là Dương Diệp kịp dùng cả hai tay.

- Ngươi không có cách nào giữ được tấm lá chắn này đâu!

Một bên, Tần Bất Phàm nói.

- Phải vậy không?

Dương Diệp cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném tấm lá chắn vào trong Hồng Mông tháp....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK