Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi trốn ra ngoài thế nào?

Tần Bất Phàm hỏi:

- Trước khi ta đi ra, phong ấn của Kiếm Tổ đã ổn định lại, phong ấn không buông lỏng, ngươi chắc chắn không thể chạy ra được.

Người đàn ông áo đen nói:

- Phong ấn lại đột nhiên thả lỏng, nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt, ta nắm lấy cơ hội này, sau đó lại trốn thoát!

- Thánh địa không có ai truy sát ngươi sao?

Tần Bất Phàm lại hỏi.

Người đàn ông áo đen nói:

- Có, tuy nhiên rất yếu, chẳng qua là một hai cảnh giới Hoàng Giả cửu phẩm, sau khi bị ta đẩy lùi, bọn chúng lại biến mất. Tuy nhiên cuối cùng có cường giả Bán Thánh dùng thần thức tìm kiếm ta, ta không có cách nào, chỉ có thể chạy trốn tới chỗ này.

Nói đến đây, trong mắt của người người đàn ông áo đen lóe ra sự hưng phấn, nói:

- huyền giả của thế giới này yếu hơn so với huyền giả của Thánh địa rất nhiều, chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể tàn sát tất cả cường giả của thế giới này, hấp thu tinh khí thần của những huyền giả này, chúng ta nhất định có thể đạt được Bán Thánh!

- Không có hứng thú!

Tần Bất Phàm quyết đoán nói.

Người đàn ông áo đen hơi ngẩn người ra, không hiểu nói:

- Vì sao?

Tần Bất Phàm không trả lời, trái lại là hỏi lần nữa:

- Ngươi nói, sau khi ngươi ra ngoài, Thánh địa chỉ phái hai tên huyền giả cảnh giới Hoàng Giả cửu phẩm truy sát ngươi thôi sao

Thấy Tần Bất Phàm không trả lời vấn đề của mình, trong mắt người đàn ông áo đen lóe lên một ánh sáng hung dữ, nhưng thoáng cái lại biến mất. Nếu như không phải kiêng kỵ thực lực của đối phương, hắn đã ra tay từ lâu rồi!

- Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Tԉong ánh sáng cầu vồng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tần Bất Phàm, trong lòng người đàn ông áo đen lập tức thấy ớn lạnh, bởi vì hắn cảm giác mình bị khí tức của người đàn ông trước mắt này phong tỏa!

Người đàn ông áo đen hơi do dự, sau đó nói:

- Chỉ có hai tên cảnh giới Hoàng Giả, hơn nữa hai người kia hình như không dùng hết sức lực!

Tần Bất Phàm im lặng một lát, sau đó nói:

- Ta hiểu rồi, Thánh địa này muốn mượn đao giết người, ha hả, xem ra Thánh địa thật sự muốn tiêu diệt đại lục Huyền Giả này. Thật thú vị, không chỉ có chúng ta tự giết lẫn nhau, ngay cả huyền giả của thế giới này cũng thích tự giết lẫn nhau, ha ha, thú vị...

- Thánh địa cố ý thả ta ra sao?

Người đàn ông áo đen không ngốc, trước đó hắn đã nghi chuyện này tuyệt đối có gì đó không ổn, bây giờ nghĩ lại, thật sự có thể là do Thánh địa cố ý thả hắn ra!

- Nể tình chúng ta đều đến từ cùng một thế giới, ta cho ngươi một lời khuyên, bây giờ lập tức rời khỏi đây, đi tới Ma tộc hoặc Hải tộc cũng được, dù sao đừng giết người ở đây, nếu không, ngươi chết cũng không biết chết thế nào đâu!

Tần Bất Phàm bỗng nhiên nói.

- Chỉ với những con kiến hôi này sao?

Khóe miệng người đàn ông áo đen cong lên có vẻ xem thường, nói:

- Linh khí ở thế giới này loãng đến cực điểm, cho dù là Bán Thánh cũng đừng mong giết được ta!

- Ngươi có biết vì sao trước đây chúng ta lại thua không?

Tần Bất Phàm đột nhiên hỏi.

Người đàn ông áo đen trầm giọng nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Sở dĩ trước đây chúng ta thua, đó là bởi vì chúng ta không coi ai ra gì, cho rằng mình là tồn tại trâu bò nhất, sau đó từng người chiến đấu. Xét đến cùng, chúng ta thua không phải bởi đám tạp chủng trong tay của Thiên Ngoại Thiên, mà là thua bởi sự kiêu ngạo cùng tự cao tự đại của chúng ta! Cường giả ở đây tuyệt đối không yếu như trong tưởng tượng chúng ta đâu, ta đã nói hết lời rồi, bản thân ngươi xem mà làm!

- Ta vẫn muốn được chứng kiến thử!

Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói.

- Oong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK